Chảng Rể Ma Giới

Chương 335: Chương 335: Cô điệt






Chỉ cần có thể biến con tà nhãn bạo quân này thành bạn sinh với tà vương chi nhãn thì Lomond có thể được phân hưởng lực lượng của bạo quân ma hoàng cấp này! Không chỉ như vậy, con bạo quân này còn có thiên phú biến dị vô cùng mạnh mẽ, sau này nhất định có thể phát huy tác dụng trọng yếu trong chiến đấu.

Lomond hai mắt tỏa sáng nói: “Đội trưởng, quang huy của người có thể sánh với song nguyệt ma giới, a, không, sánh với ma thần a!”.

Trần Duệ thở hổn hển uống một bình khôi phục dược thủy, không nóng không lạnh đáp: “Nói nhảm ít thôi! Ngươi cũng không phải không biết, sau khi ta sử dụng kỹ năng này, hai mươi tư giờ sau không thể thi triển lực lượng, mau hoàn thành nghi thức chết tiệt kia đi!”.

“A… Đội trưởng, có điều ta còn chưa nói với ngài…”.

“Ta một giây kiếm mấy chục vạn, nếu là mấy lời rắm chó như lấy thân báo đáp thì không cần nói đâu”.

Lomond nhăn nhó đáp: “Không phải, lúc trước, ta nhìn thấy bạo quân ma hoàng cấp hình như không phải chỉ có một con…”.

“Ặc… Ngươi tên hỗn đản này, còn không chạy mau?”.

Vận khí lần này không kém như ở U Dạ thấp địa, trên đường cũng không gặp bạo quân ma hoàng cấp nào, chỉ ngẫu nhiên gặp phải mấy con ma vương cấp, nhưng Lomond quen đường cẩn thận vượt qua.

Cuồi cùng, hai người trốn khỏi sào huyệt đáng sợ này, về đến Fant phế khu, ánh sáng lâu ngày mới gặp làm hai người đồng thời thở phào, nhưng vẫn không dám buông lỏng, cho đến khi trên đến rừng rậm mới dám dừng chân.

Khí tức của tà nhãn bạo quân đã vô cùng nhỏ yếu, sau khi được đánh thức, dưới bản năng cầu sinh mãnh liệt, cuối cùng nó đồng ý trở thành bạn sinh của tà vương chi nhãn. Tà nhãn bạo quân dưới tác dụng của lực lượng phá tà biến thành một hình xăm nhỏ trên mi tâm của Lomond.

Lomond có nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân có thể thu phục được một con tà nhãn bạo quân làm bạn sinh, đắc ý đến quên cả vết thương, nhếch miệng cười lớn.

Nhưng là, lần này bạo quân đã hao hết lực lượng, lại còn bạo phát một lần trước khi bị đánh ngất nên cần thời gian để khôi phục. Hiện tại chỉ còn lại một buổi chiều là đến cái hẹn ba ngày với Isabella. Trần Duệ tìm đến hai con ngựa bị buộc ở bìa rừng, cưỡi ngựa tới La Đức trấn gặp Isabella.

Từ Lomond, hắn biết được Isabella quả là muội muội của phụ thân Lomond, chỉ là còn phải thêm mấy chữ cùng cha khác mẹ vào nữa.

Năm đó, gia gia của Lomond, Andrews với một vị nữ tính Mia của Leviathan vương tộc yêu nhau, sinh ra Isabella, nhưng trước đó, đã có một vị thê tử vương tộc Bei Lier sinh ra một hài tử, hài tử này chính là phụ thân của Lomond, Tesi. Do Bei Lier vương tộc là bị Leviathan vương tộc tiêu diệt, nên dù cho sau này Huyễn Ma đế quốc của Leviathan vương tộc cũng hóa thành tro bụi, nhưng thù hận giữa hai vương tộc luôn tồn tại.

Gia gia của Lomond vượt qua vô cùng khốn khó, kiên trì ở cùng tình nhân Leviathan vương tộc, nhưng do địch thị, thêm vào Bei Lier vương tộc trọng nam khinh nữ, cho nên dù có nam nhân kiệt lực bảo vệ, nàng cũng khó tránh khỏi bị xem thường và lăng nhục.

Cuối cùng, đến khi không thể nhẫn được nữa, Mia mang theo hài tử giận dữ rời đi, tái giá với một vị vương tộc Leviathan, nghe nói lại sinh một nữ nhi.

Lomond quả thực nên gọi Isabella là cô cô, năm đó dù cho tộc nhân đều kỳ thị Isabella và mẫu thân nàng Mia, nhưng phụ thân Lomond, Tesi vẫn bảo vệ muội muội, tình cảm anh em giữa hai người cũng rất tốt.

Chỉ là, người là biến hóa, thế gian chìm nổi, xa cách nhiều năm như vậy, phần tình cảm kia có thể tồn tại hay không cũng là vấn đề!

Càng huống hồ, cho dù là thân nhân, dưới lợi ích cũng sẽ trở mặt, không chỉ là ma tộc – nhân loại cũng như vậy!

Rất có thể do Phong Ảnh ngoa, sau khi Lomond nói rõ thân phận, Isabella vẫn vô cùng lãnh đạm. Khi Lomond nói ra ý mình, sau muôn vàn lần thoái thác, cuối cùng Isabella cũng cho hắn một đáp án, đẳng cấp của Lomond hiện tại quá yếu, không đủ tư cách, tà vương chi nhãn chí ít phải đạt tới cảnh giới “phá tà” mới có tư cách được biết đáp án.

Isabella rất “tùy ý” nói cho Lomond biết, trong biển hắc sắc bên cạnh La Đức trấn có một phế khư Fant, từng là di chỉ Bei Lier vương tộc lưu lại, bên trong có một sào huyệt dưới đất, có lẽ còn sinh tồn “mấy con” tà nhãn, có thể giúp hắn đột phá đẳng cấp tà vương chi nhãn, quyết định đi hay không là ở hắn!

Đây là cơ hội duy nhất thu được Phong Ảnh ngoa, nên dù Lomond biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn không do dự chạy đến Fant. Nếu như không phải Trần Duệ đúng lúc chạy tới, chuyến đi này của Lomond có thể đã có đi không về rồi.

Từ phân tích của Lomond, Isabella có mười phần là tỷ tỷ của Sapp Lena, nhưng hai tỷ muội này hẳn là đối đầu với nhau, Sapp Lena còn mượn tay Bạch Lạc giết chết ca ca Isabella, cũng chính là phụ thân Lomond, Tesi.

Chỉ là Trần Duệ không rõ vì sao gia gia Lomond lại truyền Phong Ảnh ngoa cho nữ nhi chứ không phải nhi tử, chẳng phải Bei Lier vương tộc trọng nam khinh nữ sao? Sao Andrews lại làm ngược lại?

Trần Duệ kể lại chuyện Sapp Lena cho Lomond nghe, sau khi Lomond nghe được Isabella hẳn cùng một thế lực với Bạch Lạc, nắm tay hắn không khỏi nắm chặt lại.

“Nhưng là, cùng một thế lực cũng có thể là quan hệ thù địch. Nếu không hiện tại ngươi đã rơi vào tay Bạch Lạc rồi” Dù cho Trần Duệ có ấn tượng rất không tốt với Isabella nhưng những điều hắn nói ra đều là phân tích khách quan.

Lomond gật gật đầu đáp: “Nàng ấy xui khiến ta tới đây, làm ta suýt mất mạng, nhưng ta cảm thấy đây không phải mục đích của nàng ấy, nếu như chỉ vì muốn độc chiếm Phong Ảnh ngoa, lấy thực lực hiện tại của ta, cản bản không thể nào phản kháng được, vị cô cô của ta chỉ cần trực tiếp giết ta là xong rồi!”.

“Bất kể thế nào, nữ nhân này không đơn giản. Ngươi đã biết nàng là thành viên tổ chức thần bí kia, thì dù là ngôn ngữ hay cử chỉ, nhất định phải cẩn thận, tránh xa tầm nhìn của nàng, cũng không được tiết lộ chuyện của Delia”.

“Ta hiểu, dù có tin tức về Phong Ảnh ngoa hay không, ta sẽ quay về tĩnh tâm tu hành một thời gian” Lomond đột nhiên cười gian nói: “Có lực lượng và cảm ngộ của ta nhãn bạo quân, hy vọng đạt đến ma hoàng cấp của ta sẽ tăng thêm, đội trưởng đại nhân, nếu như người không tiến bộ nhanh, đến lúc đó chỉ có thể ngưỡng mộ đại gia a”.

Trần Duệ đầy khinh bỉ nhìn hắn: “Đừng quên, khi ta mới quen ngươi, ngươi là đỉnh phong ma vương, ta chỉ là cao giai ác ma, hiện tại ta có thực lực đại ma vương, ngươi mới miễn cưỡng đạt tới đại ma vương, chờ khi ngươi đến ma hoàng, nói không chừng ta đã là ma đế a”.

“…” Lomond không khỏi không biết nói sao.

Hai người vừa đi vừa nói, bất giác đã đến La Đức trấn. Trần Duệ tìm đến Isabella ở một lữ điếm sang trọng nhất trấn.

Hai người xuất hiện làm Isabella có chút kinh ngạc, nàng lập tức cười với Trần Duệ: “Charles, ta biết ngươi sẽ bình an trở về, nhưng là người ta vẫn có chút lo lắng a”.

“Chỗ kia, quả thực có chút nguy hiểm nhỏ, chẳng qua, cũng may không phụ sự mong đợi của vị nữ sĩ mỹ lệ a”.

Trần Duệ tuy nói qua loa, nhưng trên mặt không dấu được mệt nhọc, đủ thuyết minh mạo hiểm trong chuyến đi này, hắn nhìn Lomond nói: “Chẳng qua, đúng như tiểu thư nói, tên này, vô cùng đáng ghét”.

“Charles, ngươi chỉ thấy một phần ưu điểm của ta, sao có thể võ đoán nhận xét được chứ?”.

Trần Duệ hừ lạnh nói: “Cái gọi là ưu điểm bao gồm vong ân phụ nghĩa đúng không, đừng quên là ai mang ngươi thoát khỏi chỗ kia”.

“Ta không cầu ngươi a, chẳng qua là chính ngươi muốn làm như vậy thôi. Hiện tại xem ra, ngươi là chịu sự ủy thác của vị nữ sĩ nào đó a” Lomond liếc nhìn Isabella một cái nói: “Đúng không vậy cô mẫu đại nhân của ta? Người đề nghị ta tiến vào phế khư, còn thật là mỹ diệu a, ta suýt chút thì không về được bởi mấy con tà nhãn nho nhỏ a”.

Isabella nhìn Trần Duệ một cái, rồi lại nhìn Lomond, mắt trái khẽ lóe lên hồng quang, gật gật đầu nói: “Ta không chịu được xưng hô này … Chẳng qua mệnh ngươi lớn hơn ta tưởng đấy, ta còn tưởng vị Charles các hạ đây sẽ đi nhặt xác cho ngươi chứ”.

Trần Duệ làm bộ vừa biết quan hệ giữa hai người, hắn nhíu nhíu mày nói: “Ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi một lát”.

“Vị Charles các hạ, ngươi không cần phải né tránh a” Lomond khẽ cười hắc hắc: “Nếu như đã chịu tốn sức như vậy đến dẫn ta đi, không biết ta có phải gọi ngươi là cô phụ không nhỉ?”.

Trần Duệ không ngờ tên nhàm chán này lại đột nhiên xưng hô mình như vậy trước Isabella, làm hắn không khỏi cười khổ ứng phó: “Nếu như được xưng hô như vậy, đương nhiên sẽ là vinh dự của ta, đáng tiếc, trước mắt ta chỉ là bằng hữu của Isabella mà thôi”.

Lomond ngắt lời hắn: “Ta không có hứng thú nghiên cứu trình độ thân thiết giữa hai ngươi, ta chỉ muốn ngươi ở đây làm người chứng kiến mà thôi, cô mẫu đại nhân đáp ứng ta, đồ vật kia…”.

“Thứ kia hiện ở trên tay ta” Isabella không để hắn nói tiếp, rất nhanh đã trả lời.

Ánh mắt Lomond sáng lên: “Như vậy…”.

“Như vậy, lời hứa của ta đã được thực hiện, ngươi nên cút đi rồi”.

Lomond lông mày hơi nhíu: “Ngươi không phải đáp ứng…”.

Trên mặt của Isabella xuất hiện tia trào phúng: “Ta hứa là nói cho ngươi biết đáp án thứ kia ở đâu”.

Lần này đến lượt Lomond trợn tròn mắt, quả thực Isabella không nói sẽ đưa Phong Ảnh ngoa cho hắn, nhưng rõ ràng lời nàng nói đầy tính ám thị, hiện tại không ngờ lại là một “đáp án” a!

Rất rõ ràng, hắn bị chơi xỏ. Chịu nguy hiểm lớn ở Fant lâu như vậy, suýt thì bỏ mạng, không ngờ…

Nét phẫn nộ trên mặt Lomond chỉ khẽ lóe lên, hắn cười lạnh nói: “Không sai, chính là đáp án này a, như vậy ta sẽ ở thời điểm thích hợp tìm cô mẫu đại nhân a, trước đó, ta sẽ không xuất hiện trong tầm mắt ngài đâu”.

Đối với kết quả này, Lomond đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nếu như Phong Ảnh ngoa trên người Isabella, như vậy hắn cần đủ thực lực để cướp lại, thu hoạch lớn nhất lần này của hắn là tà nhãn bạo quân, trước mắt cần gấp nhất là quay về Ám Nguyệt thành tu hành.

Nói xong, Lomond cũng không tiếp tục dài dòng, nhanh chóng quay đầu bước đi. Hắn vốn định đợi sau hai mươi tư giờ để Trần Duệ khôi phục rồi mới rời đi, nhưng Trần Duệ nhanh chóng phủ quyết kiến nghị này, vì không ảnh hưởng đến kế hoạch của đội trưởng, nên Lomond nhanh chóng rời đi.

Nhìn thấy Lomond rời đi, Trần Duệ khẽ lắc đầu: “Chỉ biết thấy bên ngoài, tên này quả không được người ưa thích”.

Isabella lộ ra vẻ hiếu kỳ: “Charles, các hạ chẳng lẽ nhìn thấy càng nhiều?”.

“Lúc ta tới, tên này vừa lúc đột phá bình cảnh trong sinh tử a, lực lượng kỳ dị trong mắt trái của hắn làm ta không thể khinh thường. Nhân loại chúng ta có một loại thú tên là lôi ưng, vì để chin con học được cách bay, chim mẹ sẽ tàn nhẫn đẩy nó xuống dốc. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn. Nguy hiểm và đao khổ, khả năng sẽ tước đi đôi cánh của kẻ yếu, nhưng sẽ nâng lên đôi cánh của cường giả”.

Isabella nở nụ cười mê người: “Bình luận như vậy thật đặc sắc, Charles, ta không biết phải kính nể ra sao với khả năng ngôn ngữ của ngài đây, rõ ràng là ác ý của một tiểu nữ nhân, lại có thể hình dung thành hảo tâm, quả nhiên là một nam sĩ rất có mị lực a. Đúng rồi, tên Jade kia chết rồi chứ? Việc này nên giải thích thế nào đây? Hay là nói rằng ta giúp hắn giải thoát khỏi thống khổ, giúp linh hồn hắn quay về với vòng tay của ma thần?”.

“Mỗi người đều có bí mật của chính mình” Trần Duệ nhún nhún vai: “Ta không phải người hay tò mò, càng quan trọng hơn là, ta không phải người ma giới, đối với đồ vật kia cũng không hứng thú gì, ta chỉ hy vọng tiểu thư có thể xem ở hai chữ bằng hữu, trợ giúp ta lúc cần a”.

“Hình như ta nghe thấy có chút… uy hiếp?” Isabella nhíu mày nói: “Chẳng lẽ là ảo giác?”.

Trần Duệ cười nói: “Đương nhiên là ảo giác, mà ta cũng có một ảo giác, ba ngày qua ta một mực ở La Đức trấn, nào có đi qua cái gì mà Fant a, cũng không biết tên chán ghét và phu xe ngựa nào cả, đúng hay không đây?”.

“Charles, ngươi thật là thú vị a” Isabella cầm chén rượu trên bàn, cười mị mị đưa cho Trần Duệ rồi lại rót một chén cho mình, “Vì ảo giác chung giữa hai ta, cạn ly a”.

Trần Duệ cùng cạn chén với nàng, sau khi uống hết, thì Isabella nói: “Chẳng qua, có một điều không phải là ảo giác, tên phu xe Jade kia là vì đắc tội Charles các hạ, kết quả là…”.

“Bị ta giết chết?” Trần Duệ dò xét hỏi.

“Sự thực là như vậy, không phải sao?” Isabella nhìn cái chén trên tay hắn rồi kinh ngạc thốt lên: “A! Cái chén kia là ta vừa dùng, vừa rồi không cẩn thận a”.

“Hóa ra, vừa rồi ta đã gián tiếp hôn Isabella tiểu thư, đáng tiếc, chỉ là gián tiếp a”.

“Đáng tiếc, hai từ này có thể có cơ hội xóa bỏ a” Isabella cười vũ mị nói: “Suýt chút đã quên, Jade thực tế là nội tuyến quân vụ đại thần Rommel an bài bên người ta, cũng là tâm phúc của hắn. Tuy ta tạm thời được nhiếp chính vương tín nhiệm, nhưng trèo càng cao, té càng đau, có không ít người muốn đẩy nữ tử yếu nhược ta xuống a, ví như ten lòng dạ hẹp hòi Rommel này…”.

Nữ nhân này tâm kế thật sâu a, mỗi một bước đều tính toán rõ ràng. Trần Duệ lộ ra vẻ chợt hiểu, lập tức cười khổ nói: “Như vậy thì ta chỉ có thể kiên quyết ủng hộ Isabella tiểu thư rồi, chỉ là, đây vốn là ý nguyện và vinh hạnh của ta a”.

“Ngươi có thể gọi ta là Isa, người có thể gọi ta như này cũng không nhiều, đặc biệt là nam nhân a” Isabella cười càng thêm vui vẻ.

Trần Duệ cũng ngầm thở phào một hơi, cuối cùng cũng qua được cửa Isabella, còn thật không dễ a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.