Chảng Rể Ma Giới

Chương 373: Chương 373: Đánh cuộc




Trần Duệ ôm Isabella vào lòng, huyết dịch nơi ngực nàng đã đông kết cả thành băng, cả người nàng cũng không tự chủ được run rẩy.

“Bạch Lạc… Có chết không?” Một kích giận dữ của Bạch Lạc ẩn chứa mấy phần lực lượng ma đế, Isabella hiện đã đến bên cạnh tử vong, thanh âm vô cùng hư nhược, nhưng nàng vẫn không quên sinh tử của cừu nhân.

“Có Hắc Diệu ra tay, hắn nhất định không trốn thoát được.”

Ánh mắt Isabella lộ ra vẻ an ủi: “Xin lỗi, ta chỉ sợ.. chỉ có thể trả cho ngươi một lần.”

Trần Duệ hiểu ý nàng nói, nàng bốn lần muốn giết hắn, vừa rồi chỉ là trả một lần, nhưng hắn có thể cảm giác được, không chỉ đơn giản là “đáp trả” như vậy.

“Isabella…”

“Không gọi là Isa sao?” Isabella miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhưng là, câu Isabella này là lời xưng hô chân thật nhất ngươi từng nói.”

Tâm tình Trần Duệ không khỏi run lên, quả nhiên, tình cảm, không dễ diễn như vậy, càng diễn, càng có thể cảm giác được thật giả, nói như vậy…

Trần Duệ không ngừng tự nhủ đây chỉ là kịch bản hư tình giả ý, đối thủ là một nữ nhân giả dối ngoan độc, nhưng là, không biết vì sao, trái tim hắn vẫn nhói đau.

“Charles, ngươi định làm gì?”

Charles đoạn tuyệt hợp tác cùng Huyết Nhân, lại mượn giả chết chạy trốn, gần như đoạn tuyệt đặt chân tại ma giới, Isabella thật không hiểu vì sao hắn lại làm vậy.

“Ta chỉ là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo đơn thuần. Chỉ thế mà thôi” Trần Duệ nhè nhẹ chỉnh lại sợi tóc dính máu trên trán nàng, “Không phải nàng từng nói, nếu như ta chỉ là một tên lừa đảo, có lẽ kết cục giữa chúng ta đã khác sao?”

“Đúng… Đã khác” Isabella bình tĩnh nhìn hắn, nàng cũng không hỏi chuyện dư thừa, Trần Duệ cho nàng uống một lọ chữa thương dược thủy nhưng không thể nắm lấy sinh mệnh đang trôi nhanh của nàng.

“Đáp ứng ta một chuyện, sau này, nếu như ngươi có cơ hội thấy điệt nhi của ta, nói cho hắn biết, Phong Ảnh ngoa đã mất vào hai trăm năm trước…”

Phong Ảnh ngoa! Trần Duệ kinh ngạc ẩn ẩn đoán được chuyện này có liên quan đến nam nhân Isabella gặp hai trăm năm trước, liền cố ý hỏi: “Phong Ảnh ngoa là một trong bảy đại thần khí ma giới?”

Ánh mắt Isabella dần tan vỡ, đã trở nên mông lung: “Năm đó, thiếu nữ vô tri gặp nam nhân nhân loại lời ngon tiếng ngọt, một lòng tin tưởng không chút nghi ngờ, không tiếc trở mặt với gia tộc, sinh thù với tỷ muội, cả thần khí trân quý nhất cũng đưa hắn…”

Hóa ra, Phong Ảnh ngoa rơi vào tay nam tử kia! Thần khí tối cao của Bei Lier vương tộc… hiện tại đang ở thế giới nhân loại?

Điều này nghĩa là Lomond muốn lấy Phong Ảnh ngoa chỉ có thể đến thế giới mặt đất?

“Sapp Lena từ nhỏ đã thích tranh đoạt cùng ta, thậm chí cả nam nhân này cũng vậy, nhưng là, chúng ta đều sai rồi” Isabella cười thảm nói: “Trong mắt nam nhân này chỉ có thần khí, thậm chí khi ta chủ động hiến thân hắn cũng vô cùng khắc chế. Cho đến khi hắn được thần khí, liền không chút lưu tình vứt bỏ ta. Kỳ thật, sau này ta mới biết, hắn phi thường chán ghét nữ nhân, hắn ưa thích nam nhân!”

Nụ cười của Isabella càng thêm thảm, cả nước mắt cũng hào theo máu, cho dù là lực lượng băng phong của Bạch Lạc cũng không thể đông kết những giọt nước mắt của nàng: “Thật là buồn cười! Nữ nhân ngu xuẩn nguyện ý vứt bỏ tất cả, không ngờ lại yêu một tên lừa đảo lãnh huyết vô tình… Mà cả hiến thân cũng không thèm!”

Trần Duệ bình tĩnh lắng nghe, việc duy nhất hắn có thể làm là lau nước mắt giúp nàng.

Tuy chỉ là nghe kể, nhưng Trần Duệ hoàn toàn có thể tượng tượng, đóa hoa tuyết đạt lai thuần khiết năm đó chịu bao chua xót, mới biến thành man đà la kịch độc ngày nay. Cho nên nàng thống hận nam nhân, thống hận tình cảm, thậm chí thống hận tất cả, sinh mệnh nàng chỉ còn lại căm hận và thù hận.

Nhưng là, từ ngượng ngập trong nụ hôn có thể thấy, kỳ thật, sau kịch độc man đà la, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đóa tuyết đạt lai năm xưa…

“Ngươi cũng là kẻ lừa đảo… Charles, có lẽ không phải tên thật của ngươi…” Sinh mạng của Isabella dần tiêu tán: “Nhưng là, ta tình nguyện năm đó gặp ngươi, chí ít… Chí ít…”

Thanh âm của Isabella càng lúc càng nhỏ, thân thể cũng dừng run rẩy.

Trần Duệ hít sâu một hơi, cuối cùng làm ra quyết định.

Trong tay hắn xuất hiện một lọ thủy tinh trong suốt, hắc sắc dược thủy!

Đọa Thiên Sứ đế đô, hoàng cung.

Hắc Diệu âm trầm nhìn vào mấy người đang quỳ bên dưới, trong đó có phi tử hắn tín nhiệm sủng ái nhất, mà chính phi tử này, bán rẻ hắn, tiết lộ tình báo bí ẩn nhất hắn vô ý nói ra trong cơn say.

Huyết Nhân!

Vốn hắn cũng nghe chút ít về tổ chức này, không ngờ lá gan lớn như vậy! Tay vươn dài như vậy! Cả nữ nhân hắn tín nhiệm nhất cũng là người của tổ chức này!

Dù cho theo lời phi tử khai, “cấp trên” phái người đến là muốn lôi kéo Charles. Nhưng bất kể như nào, Charles và Isabella đã chết, mà Huyết Nhân là đạo diễn.

Đây còn không phải vấn đề mấu chốt! Quan trọng nhất là khoản tiền kia đã đưa cho Charles. Đương thời Hắc Diệu tận mắt nhìn thấy Charles dùng không gian ma pháp thu vào không gian tư nhân, hiện tại đồng bọn hợp tác này vừa chết, khoản tiền kia sẽ rơi vào không gian loạn lưu, không thể tìm lại được! Đây chính là khoản góp vốn của Hắc Diệu, các đại gia tộc, và các lãnh chủ!

Hiện tại không chỉ tiền không có, hắc sắc dược thủy không còn mà Charles chết không đối chứng! Đến lúc đó, hắn lấy gì ra nói với những gia tộc, lãnh chủ này?

Vừa nghĩ đến đây, Hắc Diệu không khỏi đau đầu.

Cho dù đưa Huyết Nhân ra ánh sáng, thậm chí dùng phi tử kia làm chứng, cũng không có ai tin, không ai chịu tin, những kẻ kia chỉ cần tiền!

Nói đến đây, đều trách chính mình tự thân đảm bảo, nhưng ai có thể ngờ lại phát sinh chuyện này?

Trước mắt ma giới dược tề sư đại tái sắp bắt đầu, cứ gom góp tư kim tổ chức thành công trước đã, còn về tiền của những lãnh chủ, chỉ có thể tận lực kéo dài sau đó suy nghĩ biện pháp!

Phi tử kia tiến lên ôm chặt lấy chân Hắc Diệu, hôn lên giày hắn, vừa khóc vừa nói: “Điện hạ, xin tha cho thần thiếp! Thần thiếp là bị ép buộc, sau này thần thiếp sẽ không dám nữa, thần thiếp sẽ phục vụ điện hạ tận tâm a…”

Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt mỹ lệ đột nhiên bị thiêu đốt, tiếng kêu thảm vang vọng hoàng cung. Sau khi tự tay giải quyết nữ nhân mình yêu thương, đôi mắt Hắc Diệu lóe lên hàn quang lạnh lẽo, hắn cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Huyết Nhân!”

Ám Nguyệt thành.

Cư dân đều không biết, nghị luận của bọn họ so với sóng gió ở đế đô chỉ là cơn sóng nhỏ mà thôi. Hiện tại, thảo luận ở Ám Nguyệt thành nhiều nhất là trận đá bóng. Trận đá bóng này khác với những trận trước, không phải bởi vì trình độ kịch liệt, mà là vì trận này ảnh hưởng đến cả thế cục Ám Nguyệt thành.

Ngay ở lễ hội trước đó không lâu, trưởng công chúa Mejia bị tài chính quan Joseph đã bị ép đến đường cùng làm khó, hắn kháng nghị là hệ liệt chế tài và chèn ép của trưởng công chúa. Chỉ là, hiện tại Joseph không được Xích U lãnh chủ tín nhiệm, không thể lợi dụng chính sách Xích U làm con bài, càng huống hồ, Ám Nguyệt thành đã không còn là Ám Nguyệt thành hai năm trước!

Kháng nghị của Joseph vô hiệu, hắn đành chịu dùng chiêu cuối cùng, là dùng thương hội hắn kiếp lập và sản nghiệp sở hữu đánh cược với trưởng công chúa một lần. Tài sản đánh cược của Joseph là vét sạch túi, mà hắn yêu cầu trưởng công chúa đổ thương hội liên hợp, chợ đêm, Công Chúa phường, nhà đấu giá, cạnh kỹ trường… cơ hồ là tất cả lực lượng kinh tế Mejia nắm trong tay.

Mejia không cần nghĩ ngợi nhanh chóng tự tuyệt, biểu thị không thể dùng phương pháp đánh bạc qua loa giải quyết đại sự được. Trong con mắt người sáng mắt, nàng không cần mạo hiểm như vậy, cũng có thể chầm chậm ép ngã Joseph.

Joseph vô cùng giảo hoạt, lấy danh nghĩa vương tộc ra làm chiêu trò, lại thi triển rất nhiều thủ đoạn ấp ủ đã lâu, làm Mejia nhất thời không xuống đài được. Nàng liền mượn cớ khoản cược của Joseph quá nhỏ, không thể sánh với tư sản nàng nắm giữ được, đây cũng là sự thật!

Nếu đổi lại hai năm trước, thì phải là ngược lại, nhưng hiện quyền chủ động và thực lực Mejia đều chiếm thế thượng phong.

Vừa lúc đó, dị biến nảy sinh, vốn vẫn đứng bên Mejia, đội trưởng đội cấm vệ quân dự bị Guile đột nhiên quay giáo, tuyên bố Áo Choàng hội toàn lực ủng hộ Joseph. Tất cả mọi người không khỏi ồ lên, hóa ra Guile là quân cờ Joseph bố trí bên người Mejia!

Như vậy, trong tay Joseph có thêm cạnh kỹ trường, chợ đêm, sản nghiệp Áo Choàng hội, thêm vào vị trí tài chính quan, miễn cưỡng có thể cân bằng với Mejia. Mejia đương thời vô cùng phẫn nộ với việc Guile làm phản, dưới những gia tộc liên can phụ họa, cuối cùng đáp ứng. Những gia tộc này đều là cỏ đầu tường, vô luận ai thắng ai thua, chỉ cần họ ủng hộ là có công.

Như vậy, đôi bên lấy đá bóng làm phương thức cược, dự định cử hành vào một tháng sau, đến lúc đó do cư dân chứng kiến, ai thắng sẽ chân chính khống chế kinh tế Ám Nguyệt thành!

Lấy uy vọng của Mejia tại Ám Nguyệt thành, thêm vào thực lực cấm vệ quân và thủ vệ quân cao hơn nhiều những đội bóng dân gian, mọi người tự nhiên coi trọng vị trưởng công chúa hơn. Còn về Joseph, nhiều nhất là bí mật huấn luyện một đội bóng mà thôi, không thể so với cấm vệ quân, thủ vệ quân dẫn đầu Ám Nguyệt thành được!

Phải biết, quy tắc bóng đá hạn chế nghiêm ngặt đôi bên, không thể xuất hiện hiện tượng cao giai ác ma đấu đê giai ác ma, mà trưởng công chúa cũng nói rõ, đôi bên xuất chiến là trung giai ác ma!

Mejia hẳn là ổn thắng, quân dân Ám Nguyệt thành vốn vẫn nghĩ vậy, đại bộ phận gia tộc cũng nghĩ vậy, chỉ có Joseph không nghĩ như vậy. Hắn từng tận mắt chứng kiến đội bóng Guile xây dựng, thực lực tuyệt đối ổn thắng đội ngũ Ám Nguyệt thành, lúc trước làm bộ bị ép, chính là vì cơ hội lần này.

Guile quả nhiên không làm hắn thất vọng, kịp thời đứng ra, thành công thúc đẩy lần đánh cuộc này, có vị minh hữu này tỉ mỉ sắp đặt, hắn, Joseph mới là người thắng chân chính!

Chỉ là Joseph cũng không biết, cả bản thân Guile cũng cho rằng Mejia tất thắng. Hiện hố đã đào xong, Joseph cũng đã nhảy xuống, chỉ còn kém một cái xẻng lấp đất nữa thôi.

Từ lúc bắt đầu hợp tác với “Guile Beelzebub”, vị tài chính quan gian xảo này đã được chú định làm đá làm nền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.