Chảng Rể Ma Giới

Chương 372: Chương 372: Hoa nở hoa tàn, sinh tử vốn vô thường




Trần Duệ không khỏi kinh ngạc trong lòng, bởi vì dưới phân tích chi nhãn, tổng hợp thực lực của Bạch Lạc đã tăng lên: “không thể phán đoán”.

Từ tiếp xúc lúc trước và tình báo của Isabella, thực lực của Bạch Lạc nhiều nhất là ma hoàng đỉnh phong, còn cách ma đế không ít, vì sao giờ đã tới ma đế?

Vốn kế hoạch của Trần Duệ có mạo hiểm, nhưng còn có phần nắm chắc. Hiện tại đến thời khắc cuối cùng, Bạch Lạc đột nhiên biểu hiện thực lực chân chính lại khiến hắn không kịp trở tay. Xem ra một tình tiết trong kế hoạch phải đẩy nhanh hơn, dù cho sắp đặt nào đó thất bại, cũng phải giết chết địch nhân đáng chết này!

Sau khi Trần Duệ hạ quyết tâm, một vật cỡ hạch đào xuất hiện trong tay hắn, chính là trạch lôi. Uy lực của trạch lôi vô cùng khủng bố, lúc đó chỉ dùng một viên đã phá bí ngục, dù cho Bạch Lạc đã thật sự đạt tới ma đế cấp, không chết cũng mất đi nửa mạng. Chỉ là, trạch lôi cần thời gian kích hoạt long ngữ minh văn, mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất.

Còn không đợi Trần Duệ kích hoạt trạch lôi, thân ảnh Bạch Lạc trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, Trần Duệ đã không thể sử dụng thuấn di, liền lập tức sử dụng vòng phòng hộ. Bạch Lạc vươn tay trảo một cái, vòng phòng hộ nhanh chóng vỡ vụn, chỉ là hắn muốn dùng lực lượng áp chế hiệu quả suy yếu của lĩnh vực Charles, nhưng lại không có nửa điểm phản ứng, kỹ năng của siêu cấp hệ thống, tựa như vượt qua tất cả quy tắc.

“Isabella!” Trần Duệ hét to một tiếng, trước mắt hắn cần người kiềm chế Bạch Lạc, mới có thể kích hoạt trạch lôi.

Isabella cũng nhìn ra được lực lượng Bạch Lạc bạo trướng, đã đến bước không thể đối kháng. Nàng nghe thấy tiếng quát của Trần Duệ, khẽ cắn răng, không chỉ mắt trái, mà mắt phải nàng cũng ẩn ẩn lóe lên kim quang, nếu như nhìn kỹ, có thể ẩn ẩn thấy một ảnh tượng tà nhãn trong mắt phải nàng.

Bạch Lạc vươn tay trảo về hướng Trần Duệ, đột nhiên trong đầu đau xót, bị một cỗ tinh thần lực cường đại ấp đến, chính là Isabella thi triển lực lượng tà nhãn, đúng lúc phát huy thiên phsu không nhìn phòng ngự.bl thống khổ ôm lấy đầu, loạng choạng lùi lại mấy bước, Liệt Ảnh trong tay Isabella hóa thành lưu quang, đâm tới ngực Bạch Lạc!

Bạch Lạc hạ ý thức vung tay ngăn lại, một mặt băng thuẫn xuất hiện, nhưng Liệt Ảnh bén nhọn hơn xa tưởng tượng, không chỉ xuyên thủng băng thuẫn, mà còn đâm vào lòng bàn tay hắn, đau đến thấu xương.

Bạch Lạc kêu thảm một tiếng, đau đớn làm hắn thoát khỏi tinh thần xung kích, liền ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh hắc quang. Lần này đến lượt Isabella kêu lên một tiếng, té ngã xuống đất, vừa vặn ngã bên cạnh Trần Duệ, chỉ là nàng đã không thể mở mắt ra, khóe mắt máu tươi chảy ròng.

Dưới tình huống thực lực tương đương, mộng yểm chi đồng và tà vương chi nhãn hẳn không biệt trên dưới, nhưng đáng tiếc thực lực Isabella thua xa Bạch Lạc, tuy có tà nhãn tăng phúc và dung hợp, nhưng dưới phản kích của mộng yểm chi đồng, tinh thần lực đã lọt vào thương nặng.

Trần Duệ đỡ Isabella lên, hoảng hốt chạy vào trong viện, Bạch Lạc chỉ cho rằng hắn hoảng loạn không chọn đường, lộ ra vẻ âm ngoan, đang định truy kích, đột nhiên cảm giác nguy cơ cường liệt nảy sinh, cho dù là trạng thái trước mắt ma đế sơ giai, hắn vẫn cảm giác nguy hiểm.

Bạch quang, bạch quang chói mắt đầy trời, trong tích tắc, thị giác và thính giác phảng phất mất đi tác dụng. Ngay sau đó, cảm giác đất rung núi chuyển.

Khi bố trí gian phòng số 7, Trần Duệ đã bố trí vô số ma pháp trận cầm cố, nhưng đương nhiên không bằng nhà giam số 13 ở bí ngục, cả gian phòng san thành bình địa, cả Du Nguyệt quán chấn rung kịch liệt, phảng phất trời sập đất hãm, không ít người chịu dư âm mà thụ thương, có rất nhiều khách nhân hoảng loạn dồn dập chạy ra khỏi quán.

Sau khi khói bụi tan hết, gian phòng miễn cưỡng còn chút hình hài, nhưng Trần Duệ và Isabella vẫn an toàn không chịu thương, có giáo huấn nhà giam số 13, mấy ngày này Trần Duệ sớm đã bố trí hàng loạt minh văn gia cố, coi như là trốn được một kiếp.

Isabella thân thụ trọng thương nằm trên mặt đất, kinh ngạc nhìn vào phòng số 7 tan nát, từ mặt đất run rẩy và tòa núi có dấu hiệu tùy thời có thể sụp đổ, có thể thấy uy lực đáng sợ như nào, thảo nào Charles có thể phá hủy nhà giam số 13!

Ngay lúc này, sắc mặt Trần Duệ hơi biến, mãnh liệt ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy hắc sắc sương khói bay nhanh lại ngưng tụ thành nhân hình, hiện ra thân ảnh Bạch Lạc – nổ tung mãnh liệt như vậy, không ngờ không giết được Bạch Lạc?

Hiện tại bộ dáng của Bạch Lạc vô cùng khủng bố, không chỉ hung dữ vặn vẹo, mà là không thể nhận ra nét mắt, thân thể vết thương chồng chất, không ít chỗ nhìn thấy xương trắng – nếu như không phải Mộng Yểm lĩnh vực giúp hắn hạ thấp thương hại thêm vào dùng toàn bộ lực lượng Manu đỉnh phong ma đế bảo hộ, nếu không đã sớm tan nát rồi.

Tuy là như thế, trạch lôi vẫn tạo thành thương tích nghiêm trọng, đặc biệt là Mộng Yểm lĩnh vực, còn chưa hấp thu lực lượng Manu, đã phải lôi ra dùng hết. Điều này ý nghĩa rằng, sau này hắn không thể hấp nạp lực lượng ma đế cấp, chỉ có thể thành thành thật thật dựa vào bản thân từng bước tiến bước ma đế cấp.

“Chết!” Bạch Lạc cắn răng nghiến lợi phát ra tiếng hống khàn khàn, không khí xung quanh tựa như bị lực lượng băng hàn ngưng cố lại, bố trí thành từng tia lưới nhận như có như không, làm Trần Duệ và Isabella không thể động đậy, đây vốn là lực lượng của Manu, cho dù Bạch Lạc không sử dụng, đến thời gian cũng tự động tiên tán.

Liệt Ảnh cắm trong tay Bạch Lạc đột nhiên quang mang đại chiếu, dưới năng lượng băng hàn bao bọc, như thiểm điện lao đến, nhưng đối tượng không phải Isabella mà là kẻ Bạch Lạc thống hận nhất, Charles!

Nhân loại này quá đáng hận! Không ngờ bố trí sát cục như này, làm hắn chịu thương nặng! Thật không dễ mới thu được lực lượng từ Manu, giờ lại hao phí hết, quả thực là tội chết vạn lần! Còn về hợp tác, hắc sắc dược thủy, tất cả vứt hết!

Huống hồ, nếu đối phương lại thi triển thủ đoạn như vừa rồi, thì cho dù có lực lượng Manu bảo vệ, chỉ sợ cũng khó có thể ngăn cản.

Đối mặt với lực lượng ma đế và sát khí đáng sợ, Trần Duệ lại bị lĩnh vực trói buộc không thể né tránh. Hắn bản năng cảm giác được, nếu như kích này kích trúng, dù cho chính mình thể chất đặc thù, không bị chết ngay thì cũng sẽ bị lực lượng băng hàn phân giải thân thể.

“Ý chí hắc ám” sử dụng không hiệu quả trong lĩnh vực, như vậy chỉ có thể sử dụng kỹ năng “hóa ruồi” của Phệ Thần mặt nạ, hoặc là dùng Ma thuẫn ngăn cản, nhưng sẽ bạo lộ Charles là Arthur, mà kế hoạch cũng sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng hiện tại sinh tử quan đầu, cũng không để ý được nhiều đến vậy.

Nhưng vào lúc này, một thân ảnh xuất hiện rồi ngã nhào vào lòng Trần Duệ, chủy thủ ẩn chứa lực lượng ma đế đâm xuyên qua thân ảnh này.

Là Isabella! Không biết nàng dùng khí lực ở đâu, tránh thoát tơ nhện trói buộc, ngăn một đao trí mạng cho Trần Duệ, chủy thủ sau khi xuyên thủng ngực nàng, lại đâm vào ngực Trần Duệ, nhưng chỉ đâm vào một phần thịt, không tạo thành uy hiếp gì.

Trần Duệ lúc này cũng ngây ngốc, từ khi bắt đầu, hắn và Isabella chỉ là hư tình giả ý, Isabella hẳn cũng minh bạch, cho dù sao có điểm khiến cảm động, nhưng không thể chân chính làm nàng động tâm, nếu không cũng không bốn lần muốn giết hắn.

“Isabella!”

Mắt phải Isabella tràn máu đã không thể mở ra, kim sắc mắt trái dần trôi đi, gương mặt trắng bệch không còn tia huyết sắc, nàng khẽ nở nụ cười nói: “Ngươi nói đúng, chúng ta đôi khi không thể tuyển chọn bắt đầu, nhưng có thể tuyển chọn kết thúc. Đây là tuyển chọn của ta… kết thúc của ta.”

Trần Duệ cảm giác được máu tươi trong người Isabella dần đóng băng, trong tích tắc, không ngờ hắn ẩn ẩn có cảm giác đau đớn, đau lòng.

Bạch Lạc cũng không ngờ Isabella lại đột nhiên làm như vậy, chẳng qua hai người đều khó thoát chết, hắn đang định ra tay giải quyết nốt, thì đột nhiên một tiếng rống giận truyền đến, Bạch Lạc cảm giác được lực lượng trong tiếng rống giận này, mà tiếng rống trong nháy mắt đã đến gần.

Đây là một nam tử mặc hắc bào, mái tóc vàng cắt ngắn, ngũ quan rất sâu, sau lưng hiện ra ba đôi cánh, trôi nổi trên không trung. Là nhiếp chính vương Hắc Diệu, người thống trị tối cao Đọa Thiên Sứ đế đô!

Hắc Diệu cuối cùng tới, nguyên nhân hắn tới đây là do Trần Duệ đưa thiệp mời, vốn đang trên đường tới Du Nguyệt quán thì nghe được tiếng nổ lớn từ Du Nguyệt quán, hắn liền vội vàng bay ra khỏi xe ngựa, toàn lực chạy tới đây.

Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hóa, do thực lực Bạch Lạc vượt quá dự tính Trần Duệ, cho nên thời gian Hắc Diệu đến quá muộn, đúng là người tính không bằng trời tính…

Hắc Diệu nhìn rõ cảnh xung quanh, đầu tiên là chấn kinh, sau đó là phẫn nộ cực kỳ, Charles không ngờ cùng Isabella đổ trên vũng máu, sinh tử không rõ, mà nhìn xung quanh, rõ ràng đã trải qua chiến đấu đáng sợ. Tất cả, là do tên trước mắt làm!

Bạch Lạc nhận ra Hắc Diệu, không ngờ nhanh như vậy đã xuất hiện, dưới tình huống có ngoại lực, hắn cũng chỉ là ma đế sơ giai, mà Hắc Diệu là đỉnh phong ma đế, cho dù thực lực không bằng Raizen hay Katherine, nhưng cũng không phải hắn có thể đối địch. Hôm nay xem ra không giết được nhân loại kia, tốt xấu cũng giết được Isabella, chỉ là mình tổn thương thảm trọng.

Vừa lúc đó, Charles đang ngã trên đất đột nhiên kêu thảm một tiếng, nhất thời đất rung núi chuyển, khắp người bạo liệt, cả Isabella cũng bị nổ thành huyết vụ, đồng thời, bình đẳng khế ước trong ý niệm Hắc Diệu cũng tan biến vô tung.

Nổ ầm ầm! Cả đỉnh núi cuối cùng không chịu được, đổ sụp xuống.

Khóe mắt Hắc Diệu như muốn nứt ra, hắn không tin được vào tròng mắt mình nữa, cung đình cao cấp cố vấn cầm khoản tiền khổng lồ gom góp từ các lãnh địa và đại gia tộc, thân mang tư nguyên hắc sắc dược thủy trân quý, đồng bọn quan hệ đến tương lai Đọa Thiên Sứ đế quốc, không ngờ cứ như vậy tan xương nát thịt?

Biện pháp giải quyết Đọa Thiên Sứ chi kiếm đâu?

Hắc sắc dược thủy đâu?

Lợi ích hồi báo đâu?

Bạch Lạc cũng không khỏi ngây ngốc, một kích vừa rồi tạo thành hiệu quả khoa trương như vậy sao?

Nếu như Bạch Lạc xuyên việt đến topic bàn tán Trần Duệ nổ tung nào đó, nhất định sẽ thấy nhận xét: “tuy không hiểu vì sao, nhưng nhìn có vẻ rất lợi hại”, nhưng trước mắt Bạch Lạc căn bản không có thời gian xuyên việt, thậm chí thời gian suy xét cũng không có, bởi vì sát khí của Hắc Diệu đã khóa chặt lấy hắn.

Thân hình Hắc Diệu chợt lóe, nháy mắt hiện ra trước mặt Bạch Lạc, nắm tay mang hắc sắc hỏa diễm hung hăng đánh về ngực Bạch Lạc, Bạch Lạc cuống cuồng hóa thành hắc vụ, tơ nhện dùng lực lượng Manu quấn đến Hắc Diệu.

Khắp người Hắc Diệu bốc lên hắc sắc hỏa diễm khủng bố, chính là thiên phú hắc viêm của Lucifer vương tộc, những nơi hắc viêm lướt qua, tơ nhện dồn dập hóa thành tro tàn, mà trạng thái hắc vụ của Bạch Lạc cũng phát ra thanh âm xéo xèo, cuối cùng không thể duy trì, một lần nữa hợp lại thành nhân hình Bạch Lạc, tay trái từ phần khuỷu tay trở xuống đã biến thành than cháy.

Thiên phú hắc viêm, thiên sinh khắc chế đối với kỹ năng vô hình, cũng chỉ có thể trách Bạch Lạc vận khí quá kém, nếu không lấy lực lượng của Manu, còn không tan vỡ nhanh như vậy.

Bạch Lạc cũng không rảnh để ý đến thương thế, hắn cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, trong máu tươi ẩn ẩn xuất hiện quang môn lam hồng, đồng thời, một băng thuẫn xuất hiện trước người Hắc Diệu, Hắc Diệu một quyền đánh đến, băng thuẫn nhanh chóng vỡ vụn, những mảnh vụn thì bị hắc viêm hòa tan.

Lúc này, khí tức hỏa diễm khủng bố lại truyền đến từ sau lưng, nhưng Bạch Lạc không để tâm được nữa, hắn hơi cắn răng, toàn lực lao về hướng quang môn – nếu như hiện tại trốn không thoát, như vậy được chết thống khoái cũng là hy vọng xa vời…

Một quyền lăng không của Hắc Diệu đánh trúng Bạch Lạc, từ eo Bạch Lạc trở xuống, máu thịt nhanh chóng hóa thành tro tàn, nhưng mượn lực xung kích, nửa phần thân còn lại lập tức lao qua quang môn, lập tức tan biến cùng quang môn, chết sống không rõ.

Hắc Diệu không ngờ hung thủ còn có thể chạy thoát trong tay mình, một cỗ uất ức không thể phát tiết trào dâng, hắn liền đầy giận dữ hét lớn một tiếng, nhất thời, cả đế đô vang vọng thanh âm phẫn nộ của vị nhiếp chính vương.

Trần Duệ đương nhiên không chết, hắn chỉ phát động đạo cụ chuẩn bị từ trước, sau đó chạy thoát qua tinh không chi môn. Nếu như trong tình huống bình thường, có lẽ không thể qua mắt Hắc Diệu và Bạch Lạc, nhưng tình cảnh lúc đó quá loạn, Hắc Diệu và Bạch Lạc không thể chú ý cẩn thận, thêm vào chi tiết bình đẳng khế ước “tan biến”.

Cho nên, Bạch Lạc lưng đeo tội giết chết Charles, cho nên, Hắc Diệu nhất định giết chết Bạch Lạc, nhất định sẽ tra rõ chuyện này, nhất định sẽ điên cuồng báo thù thế lực Huyết Nhân. Đôi bên đều có tổn hao, khoảng thời gian này đối với Ám Nguyệt vô cùng trân quý.

Cho dù thực lực Bạch Lạc vượt quá dự tính, nhưng trên cơ bản, mọi chuyện vẫn theo kế hoạch, thuận lợi tiến hành.

Ngoại trừ Isabella. Trong khoảnh khắc sinh tử, đóa man đà la hoa này lại ngăn cản một kích cho hắn.

Hiện tại, đóa hoa này sắp héo tàn…

Trần Duệ ôm Isabella vào lòng, huyết dịch nơi ngực nàng đã đông kết cả thành băng, cả người nàng cũng không tự chủ được run rẩy.

“Bạch Lạc… Có chết không?” Một kích giận dữ của Bạch Lạc ẩn chứa mấy phần lực lượng ma đế, Isabella hiện đã đến bên cạnh tử vong, thanh âm vô cùng hư nhược, nhưng nàng vẫn không quên sinh tử của cừu nhân.

“Có Hắc Diệu ra tay, hắn nhất định không trốn thoát được.”

Ánh mắt Isabella lộ ra vẻ an ủi: “Xin lỗi, ta chỉ sợ.. chỉ có thể trả cho ngươi một lần.”

Trần Duệ hiểu ý nàng nói, nàng bốn lần muốn giết hắn, vừa rồi chỉ là trả một lần, nhưng hắn có thể cảm giác được, không chỉ đơn giản là “đáp trả” như vậy.

“Isabella…”

“Không gọi là Isa sao?” Isabella miễn cưỡng nở nụ cười: “Nhưng là, câu Isabella này là lời xưng hô chân thật nhất ngươi từng nói.”

Tâm tình Trần Duệ không khỏi run lên, quả nhiên, tình cảm, không dễ diễn như vậy, càng diễn, càng có thể cảm giác được thật giả, nói như vậy…

Trần Duệ không ngừng tự nhủ đây chỉ là kịch bản hư tình giả ý, đối thủ là một nữ nhân giả dối ngoan độc, nhưng là, không biết vì sao, trái tim hắn vẫn nhói đau.

“Charles, ngươi định làm gì?”

Charles đoạn tuyệt hợp tác cùng Huyết Nhân, lại mượn giả chết chạy trốn, gần như đoạn tuyệt đặt chân tại ma giới, Isabella thật không hiểu vì sao hắn lại làm vậy.

“Ta chỉ là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo đơn thuần. Chỉ thế mà thôi” Trần Duệ nhè nhẹ chỉnh lại sợi tóc dính máu trên trán nàng, “Không phải nàng từng nói, nếu như ta chỉ là một tên lừa đảo, có lẽ kết cục giữa chúng ta đã khác sao?”

“Đúng… Đã khác” Isabella bình tĩnh nhìn hắn, nàng cũng không hỏi chuyện dư thừa, Trần Duệ cho nàng uống một lọ chữa thương dược thủy nhưng không thể nắm lấy sinh mệnh đang trôi nhanh của nàng.

“Đáp ứng ta một chuyện, sau này, nếu như ngươi có cơ hội thấy điệt nhi của ta, nói cho hắn biết, Phong Ảnh ngoa đã mất vào hai trăm năm trước…”

Phong Ảnh ngoa! Trần Duệ kinh ngạc ẩn ẩn đoán được chuyện này có liên quan đến nam nhân Isabella gặp hai trăm năm trước, liền cố ý hỏi: “Phong Ảnh ngoa là một trong bảy đại thần khí ma giới?”

Ánh mắt Isabella dần tan vỡ, đã trở nên mông lung: “Năm đó, thiếu nữ vô tri gặp nam nhân nhân loại lời ngon tiếng ngọt, một lòng tin tưởng không chút nghi ngờ, không tiếc trở mặt với gia tộc, sinh thù với tỷ muội, cả thần khí trân quý nhất cũng đưa hắn…”

Hóa ra, Phong Ảnh ngoa rơi vào tay nam tử kia! Thần khí tối cao của Bei Lier vương tộc… hiện tại đang ở thế giới nhân loại?

Điều này nghĩa là Lomond muốn lấy Phong Ảnh ngoa chỉ có thể đến thế giới mặt đất?

“Sapp Lena từ nhỏ đã thích tranh đoạt cùng ta, thậm chí cả nam nhân này cũng vậy, nhưng là, chúng ta đều sai rồi” Isabella cười thảm nói: “Trong mắt nam nhân này chỉ có thần khí, thậm chí khi ta chủ động hiến thân hắn cũng vô cùng khắc chế. Cho đến khi hắn được thần khí, liền không chút lưu tình vứt bỏ ta. Kỳ thật, sau này ta mới biết, hắn phi thường chán ghét nữ nhân, hắn ưa thích nam nhân!”

Nụ cười của Isabella càng thêm thảm, cả nước mắt cũng hào theo máu, cho dù là lực lượng băng phong của Bạch Lạc cũng không thể đông kết những giọt nước mắt của nàng: “Thật là buồn cười! Nữ nhân ngu xuẩn nguyện ý vứt bỏ tất cả, không ngờ lại yêu một tên lừa đảo lãnh huyết vô tình… Mà cả hiến thân cũng không thèm!”

Trần Duệ bình tĩnh lắng nghe, việc duy nhất hắn có thể làm là lau nước mắt giúp nàng.

Tuy chỉ là nghe kể, nhưng Trần Duệ hoàn toàn có thể tượng tượng, đóa hoa tuyết đạt lai thuần khiết năm đó chịu bao chua xót, mới biến thành man đà la kịch độc ngày nay. Cho nên nàng thống hận nam nhân, thống hận tình cảm, thậm chí thống hận tất cả, sinh mệnh nàng chỉ còn lại căm hận và thù hận.

Nhưng là, từ ngượng ngập trong nụ hôn có thể thấy, kỳ thật, sau kịch độc man đà la, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy đóa tuyết đạt lai năm xưa…

“Ngươi cũng là kẻ lừa đảo… Charles, có lẽ không phải tên thật của ngươi…” Sinh mạng của Isabella dần tiêu tán: “Nhưng là, ta tình nguyện năm đó gặp ngươi, chí ít… Chí ít…”

Thanh âm của Isabella càng lúc càng nhỏ, thân thể cũng dừng run rẩy.

Trần Duệ hít sâu một hơi, cuối cùng làm ra quyết định.

Trong tay hắn xuất hiện một lọ thủy tinh trong suốt, hắc sắc dược thủy!

Đọa Thiên Sứ đế đô, hoàng cung.

Hắc Diệu âm trầm nhìn vào mấy người đang quỳ bên dưới, trong đó có phi tử hắn tín nhiệm sủng ái nhất, mà chính phi tử này, bán rẻ hắn, tiết lộ tình báo bí ẩn nhất hắn vô ý nói ra trong cơn say.

Huyết Nhân!

Vốn hắn cũng nghe chút ít về tổ chức này, không ngờ lá gan lớn như vậy! Tay vươn dài như vậy! Cả nữ nhân hắn tín nhiệm nhất cũng là người của tổ chức này!

Dù cho theo lời phi tử khai, “cấp trên” phái người đến là muốn lôi kéo Charles. Nhưng bất kể như nào, Charles và Isabella đã chết, mà Huyết Nhân là đạo diễn.

Đây còn không phải vấn đề mấu chốt! Quan trọng nhất là khoản tiền kia đã đưa cho Charles. Đương thời Hắc Diệu tận mắt nhìn thấy Charles dùng không gian ma pháp thu vào không gian tư nhân, hiện tại đồng bọn hợp tác này vừa chết, khoản tiền kia sẽ rơi vào không gian loạn lưu, không thể tìm lại được! Đây chính là khoản góp vốn của Hắc Diệu, các đại gia tộc, và các lãnh chủ!

Hiện tại không chỉ tiền không có, hắc sắc dược thủy không còn mà Charles chết không đối chứng! Đến lúc đó, hắn lấy gì ra nói với những gia tộc, lãnh chủ này?

Vừa nghĩ đến đây, Hắc Diệu không khỏi đau đầu.

Cho dù đưa Huyết Nhân ra ánh sáng, thậm chí dùng phi tử kia làm chứng, cũng không có ai tin, không ai chịu tin, những kẻ kia chỉ cần tiền!

Nói đến đây, đều trách chính mình tự thân đảm bảo, nhưng ai có thể ngờ lại phát sinh chuyện này?

Trước mắt ma giới dược tề sư đại tái sắp bắt đầu, cứ gom góp tư kim tổ chức thành công trước đã, còn về tiền của những lãnh chủ, chỉ có thể tận lực kéo dài sau đó suy nghĩ biện pháp!

Phi tử kia tiến lên ôm chặt lấy chân Hắc Diệu, hôn lên giày hắn, vừa khóc vừa nói: “Điện hạ, xin tha cho thần thiếp! Thần thiếp là bị ép buộc, sau này thần thiếp sẽ không dám nữa, thần thiếp sẽ phục vụ điện hạ tận tâm a…”

Lời còn chưa nói hết, khuôn mặt mỹ lệ đột nhiên bị thiêu đốt, tiếng kêu thảm vang vọng hoàng cung. Sau khi tự tay giải quyết nữ nhân mình yêu thương, đôi mắt Hắc Diệu lóe lên hàn quang lạnh lẽo, hắn cắn răng nghiến lợi nói ra hai chữ: “Huyết Nhân!”

Ám Nguyệt thành.

Cư dân đều không biết, nghị luận của bọn họ so với sóng gió ở đế đô chỉ là cơn sóng nhỏ mà thôi. Hiện tại, thảo luận ở Ám Nguyệt thành nhiều nhất là trận đá bóng. Trận đá bóng này khác với những trận trước, không phải bởi vì trình độ kịch liệt, mà là vì trận này ảnh hưởng đến cả thế cục Ám Nguyệt thành.

Ngay ở lễ hội trước đó không lâu, trưởng công chúa Mejia bị tài chính quan Joseph đã bị ép đến đường cùng làm khó, hắn kháng nghị là hệ liệt chế tài và chèn ép của trưởng công chúa. Chỉ là, hiện tại Joseph không được Xích U lãnh chủ tín nhiệm, không thể lợi dụng chính sách Xích U làm con bài, càng huống hồ, Ám Nguyệt thành đã không còn là Ám Nguyệt thành hai năm trước!

Kháng nghị của Joseph vô hiệu, hắn đành chịu dùng chiêu cuối cùng, là dùng thương hội hắn kiếp lập và sản nghiệp sở hữu đánh cược với trưởng công chúa một lần. Tài sản đánh cược của Joseph là vét sạch túi, mà hắn yêu cầu trưởng công chúa đổ thương hội liên hợp, chợ đêm, Công Chúa phường, nhà đấu giá, cạnh kỹ trường… cơ hồ là tất cả lực lượng kinh tế Mejia nắm trong tay.

Mejia không cần nghĩ ngợi nhanh chóng tự tuyệt, biểu thị không thể dùng phương pháp đánh bạc qua loa giải quyết đại sự được. Trong con mắt người sáng mắt, nàng không cần mạo hiểm như vậy, cũng có thể chầm chậm ép ngã Joseph.

Joseph vô cùng giảo hoạt, lấy danh nghĩa vương tộc ra làm chiêu trò, lại thi triển rất nhiều thủ đoạn ấp ủ đã lâu, làm Mejia nhất thời không xuống đài được. Nàng liền mượn cớ khoản cược của Joseph quá nhỏ, không thể sánh với tư sản nàng nắm giữ được, đây cũng là sự thật!

Nếu đổi lại hai năm trước, thì phải là ngược lại, nhưng hiện quyền chủ động và thực lực Mejia đều chiếm thế thượng phong.

Vừa lúc đó, dị biến nảy sinh, vốn vẫn đứng bên Mejia, đội trưởng đội cấm vệ quân dự bị Guile đột nhiên quay giáo, tuyên bố Áo Choàng hội toàn lực ủng hộ Joseph. Tất cả mọi người không khỏi ồ lên, hóa ra Guile là quân cờ Joseph bố trí bên người Mejia!

Như vậy, trong tay Joseph có thêm cạnh kỹ trường, chợ đêm, sản nghiệp Áo Choàng hội, thêm vào vị trí tài chính quan, miễn cưỡng có thể cân bằng với Mejia. Mejia đương thời vô cùng phẫn nộ với việc Guile làm phản, dưới những gia tộc liên can phụ họa, cuối cùng đáp ứng. Những gia tộc này đều là cỏ đầu tường, vô luận ai thắng ai thua, chỉ cần họ ủng hộ là có công.

Như vậy, đôi bên lấy đá bóng làm phương thức cược, dự định cử hành vào một tháng sau, đến lúc đó do cư dân chứng kiến, ai thắng sẽ chân chính khống chế kinh tế Ám Nguyệt thành!

Lấy uy vọng của Mejia tại Ám Nguyệt thành, thêm vào thực lực cấm vệ quân và thủ vệ quân cao hơn nhiều những đội bóng dân gian, mọi người tự nhiên coi trọng vị trưởng công chúa hơn. Còn về Joseph, nhiều nhất là bí mật huấn luyện một đội bóng mà thôi, không thể so với cấm vệ quân, thủ vệ quân dẫn đầu Ám Nguyệt thành được!

Phải biết, quy tắc bóng đá hạn chế nghiêm ngặt đôi bên, không thể xuất hiện hiện tượng cao giai ác ma đấu đê giai ác ma, mà trưởng công chúa cũng nói rõ, đôi bên xuất chiến là trung giai ác ma!

Mejia hẳn là ổn thắng, quân dân Ám Nguyệt thành vốn vẫn nghĩ vậy, đại bộ phận gia tộc cũng nghĩ vậy, chỉ có Joseph không nghĩ như vậy. Hắn từng tận mắt chứng kiến đội bóng Guile xây dựng, thực lực tuyệt đối ổn thắng đội ngũ Ám Nguyệt thành, lúc trước làm bộ bị ép, chính là vì cơ hội lần này.

Guile quả nhiên không làm hắn thất vọng, kịp thời đứng ra, thành công thúc đẩy lần đánh cuộc này, có vị minh hữu này tỉ mỉ sắp đặt, hắn, Joseph mới là người thắng chân chính!

Chỉ là Joseph cũng không biết, cả bản thân Guile cũng cho rằng Mejia tất thắng. Hiện hố đã đào xong, Joseph cũng đã nhảy xuống, chỉ còn kém một cái xẻng lấp đất nữa thôi.

Từ lúc bắt đầu hợp tác với “Guile Beelzebub”, vị tài chính quan gian xảo này đã được chú định làm đá làm nền!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.