Chàng Rể Phế Vật

Chương 454: Chương 454: Ai cho cậu dũng khí đó!




Soạt soạt soạt!

Vô số ánh mắt đều hướng về phía khối nguyên thạch trong tay giám khảo Chu, và cả về phía Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành cúi đầu thật thấp, ông ta không cần nghĩ kĩ cũng có thể biết được vẻ mặt kinh ngạc, khó mà tin được cùng với những lời đồn đại, phỉ báng của số khán giả kia.

“Phù…” Trương Bảo Thành nặng nề thở dài một hơi, hai tay nắm chặt, những âm thanh hỗn tạp vang vọng trong cơ thể ông ta, mà giám khảo Chu lại nhìn ông ta một cách cao cao tại thượng, khóe miệng nhếch thành một nụ cười khinh bỉ, như là ông ta rất vui vì thấy được cảnh tượng này.

Mấy vị giám khảo cũng lần lượt nói những lời không hàm ý tốt: “Ngọc liệu thấp kém cũng xem như không tệ rồi, e là đã tạo ra kỉ lục thấp nhất của Chung Cực Tam Đao rồi nhỉ?”

“Xem ra hạng nhất lần này của hội trưởng Trương đã chắc chắn rồi, chỉ có điều là từ dưới lên mà thôi!”

Trần Xuân Độ ngồi ở ghế giám khảo nhìn Trương Bảo Thành, sắc mặt không có bất cứ sự thay đổi gì, chỉ bình tĩnh nhìn, giống như đã dự liệu được.

“Ngọc liệu thấp kém, hội trưởng Trương, ông tài thật đó, loại rác rưởi này mà ông cũng có thể mở ra được, tôi nên nói là vận may của ông không tốt, hay là nói ông đã ngồi ở vị trí này quá lâu đến nỗi quên mất phải đổ thạch như thế nào rồi?” Giám khảo Chu nghịch khối nguyên thạch trong tay, nhìn Trương Bảo Thành một cái, lạnh lùng chế nhạo.

Trương Bảo Thành đứng nguyên tại chỗ, giờ phút này, mỗi một câu nói của giám khảo Chu, những giám khảo các cùng với tất cả những người có mặt ở hiện trường đều khiến ông ta không thể thở nổi, không thể ngẩng đầu lên được!

“Hai khối khác tuy có giá trị không tệ, nhưng số ngọc liệu thấp kém này đã đủ để khiến ông bị loại rồi, đừng mơ đứng top bốn nữa.” Sắc mặt giám khảo Chu càng lúc càng lạnh lùng, sự lạnh lẽo bao phủ khắp cơ thể Trương Bảo Thành từ trên xuống dưới.

Trên khán đài, nhiều người cảm thấy run rẩy, lời này của giám khảo Chu khiến rất nhiều người thấy bất ngờ.

Lê Kim Huyên ngồi trên khán đài nghe thấy câu nói này, cơ thể run rẩy mạnh mẽ, cô nhìn Trương Bảo Thành, nhíu chặt mày lại.

Trực tiếp bị loại, giám khảo Chu thậm chí còn không đợi bảng xếp hạng xuất hiện rồi mới loại theo thứ tự, đây là sự tự tin ở mức độ nào chứ, giám khảo Chu kiêu ngạo nói: “Theo kinh nghiệm làm giám khảo nhiều năm của tôi, ngọc liệu thấp kém này cho dù là ba khối còn lại có giá trị cao như thế nào đi chăng nữa cũng không thể cứu vớt được sự thất bại của khối nguyên thạch này.”

“Hội trưởng Trương, ông chủ động rút lui thì vẫn còn có thể giữ chút mặt mũi đó.” Giám khảo Chu nhàn nhạt nói: “Đừng đợi đến khi điểm số của tất cả mọi người xuất hiện, ông lại xếp chót. Như vậy mới là sự sỉ nhục lớn nhất đó.”

Toàn hội trưởng lập tức trở nên im bặt, không một tiếng động, vô số khán giả đều ngừng thở lại, không hẹn mà cùng nhìn Trương Bảo Thành.

Trương Bảo Thành thật sự sẽ chủ động rút lui sao, theo như kinh nghiệm của giám khảo Chu, nhiều người trong giới cũng vô cùng tám đồng, ngọc liệu thấp kém trong khối này của Trương Bảo Thành gần như không thể nào khiến ông ta lọt vào top bốn được.

Dường như thật sự chỉ có chủ động rút lui mới có thể giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho ông ta.

Trương Bảo Thành nghiến răng siết chặt tay, sắc mặt ông ta đỏ bừng, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, trên thực tế, giờ phút này trong lòng ông ta đang đấu tranh vô cùng kịch liệt!

“Người áo đen này rốt cuộc là ai, tại sao lại giúp ông ấy hết lần này đến lần khác?” Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, nhíu mày thật chặt, cô nhớ rất rõ, trước đó lúc nghỉ ngơi, Trương Bảo Thành đã nói với cô, ông ta hoàn toàn không quen giám khảo áo đen này.

Lúc Lê Kim Huyên đang không tài nào hiểu nổi, sắc mặt Tô Loan Loan ngồi bên cạnh càng lúc càng kì lạ, nhìn vị giám khảo áo đen này, chỉ có thể bất lực lắc đầu.

Cô ta rất muốn nói cho Lê Kim Huyên biết, nhưng cô ta vừa nghĩ đến việc cứ nhắc đến Trần Xuân Độ là Lê Kim Huyên sẽ nổi giận đùng đùng, cô ta đành phải nuốt lời muốn nói xuống.

“Có ý kiến?” Giám khảo Chu ngơ ra, ngay sau đó nở một nụ cười khinh thường.

“Sao nào, ngọc liệu thấp kém là sự thật bày ra đó rồi, cậu cũng muốn tìm cơ hội lật ván cờ sao?” Giám khảo Chu cười chế nhạo: “Vậy tôi sẽ cho cậu cơ hội này.”

Giám khảo Chu nói xong thì liền vất khối nguyên thạch trong tay cho Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ đón lấy nguyên thạch, hàng loạt ánh mắt đổ dồn qua, những ánh mắt này đều mang vẻ chế giễu và hóng chuyện vui, bọn họ lạnh lùng bàng quang, muốn xem xem Trần Xuân Độ sẽ làm như thế nào.

Trần Xuân Độ cầm lấy khối nguyên thạch, vẻ bề ngoài của nguyên thạch rất đẹp, có màu xanh lá đậm, chiếu đèn pin lên bề mặt còn có thể phát ra ánh sáng mờ ảo màu xanh như nước gợn sóng.

Mà một vết cắt trong đó chính là vết cắt của Trương Bảo Thành, vết cắt này có những hạt ngọc có màu xanh đậm với kích thước to nhỏ khác nhau giống như trứng cá muối, xếp lại thành từng khối trông vô cùng đẹp mắt.

Bàn tay Trần Xuân Độ nhẹ nhàng vuốt ve khối nguyên thạch này, một lúc lâu sau, một vị giám khảo trong đó mất kiên nhẫn, nhíu mày thúc giục: “Cậu đang làm gì đó? Ngọc liệu thấp kém mà thôi, có phải ngọc cực phẩm gì đâu.”

Vị giám khảo kia còn chưa nói xong, đột nhiên, Trần Xuân Độ lại hành động!

Không ai thấy rõ động tác của Trần Xuân Độ, vị giám khảo kia lại như hoa mắt, một tia sáng lướt qua trước mắt ông ta, ngay sau đó, một âm thanh nhức tai vang lên, vang vọng trong không khí.

“Ting!”

Long Nha chém mạnh lên khối nguyên thạch kia, tia lửa tung tóe, âm thanh va chạm giòn tan truyền vào trong tai mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.