Chàng Rể Phế Vật

Chương 287: Chương 287: Cắt lần thứ hai!




Ông già cũng không khó xử Trần Xuân Độ nữa, nói Trần Xuân Độ vài câu xong, lập tức tâp trung chờ đợi đấu giá được một cục đá đánh cược.

Không bao lâu sau, người bán đấu giá lại bưng một cục đá nhỏ hơn lên bàn, lạnh nhạt nói: “Đổ thạch này cùng một đợt với một cục đổ thạch có giá sáu trăm tiệu, chưa được ban tổ chức giám định, giá khởi điểm mười lăm triệu.”

Người bán đấu giá vừa nói xong, lập tức làm đám người vây xem xung quanh ồ lên, rất nhiều người bắt đầu bàn tán.

“Cùng đợt với khối đổ thạch sáu trăm triệu kia...

Vậy chắc chất lượng của khối đổ thạch này sẽ không tệ, tỷ lệ ra màu cũng không thấp, tôi trả mười tám triệu!”

“Tuy cùng đợt, nhưng cũng không biết tỷ lệ ra màu của nó có cao hay không, bề ngoài cũng không khác gì mấy với cục khi nãy, không đáng bỏ quá nhiều tiền, tôi trả hai mươi mốt triệu!”

“Ba mươi triệu!”

“Sáu mươi triệu!”

Không bao lâu sau, khối đổ thạch này đã bị đấu giá lên đến một trăm năm mươi triệu.

Cuối cùng người đấu giá thắng vẫn là người đàn ông trung niên khi nãy, trả cái giá đắt khi nãy xong, bây giờ ông ta cũng không màng thứ gì nữa, giọng cũng khàn đi: “Mở! Nếu cục này cũng không lời, tôi lập tức rời khỏi đại hội đổ thạch!”

Mắt người đàn ông trung niên đầy tơ máu, có thể thấy được chuyện đổ thạch này tạo áp lực tâm lý cho người ta lớn đến cỡ nào.

Thợ cắt cầm máy cắt đến, mọi người xung quanh đều ngừng thở, nhìn chằm chằm vào thẳng đá từ từ bị cắt ra.

Người đàn ông trung niên nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào cục đá một trăm năm mươi triệu này, trái tim sắp nhảy lên đến cổ họng.

Trần Xuân Độ đứng bên cạnh Lê Kim Huyên hơi mỉm cười, lẩm bẩm: “Chắc là lời rồi.”

Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, cục đá này trị giá một trăm năm mươi triệu, không biết gấp mấy lần cục đá khi nãy, lại nhỏ hơn cục khi nãy mấy lần, vậy mà Trần Xuân Độ lại nói sẽ lời? Tên này lại ăn nói bậy bạ gì nữa đây? Tuy Lê Kim Huyên không hiểu, nhưng những gì Trần Xuân Độ nói, đến cả một người ngoài nghề cũng không tin! Lê Kim Huyên trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói: “Chuyện nên nói thì nói, không nên nói cũng đừng nói!”

Trần Xuân Độ rụt cổ, nói thầm, lại không dám nói gì nữa.

Nếu thanh niên ở đây nhìn thấy cái cảnh Trần Xuân Độ nhát gan sợ sệt như thế này, chắc chắn cũng sẽ rất khoảng sợ.

Cho dù là thanh niên thì cũng chưa từng thấy Trần Xuân Độ sợ ai bao giờ! Long Vương lại đi sợ một người, hơn nữa còn là phụ nữ, đây đúng là chuyện cổ tích! Không ai tin cả! Mà Lê Kim Huyên đương nhiên không biết những chuyện này, cô chỉ nghĩ đừng để tên Trần Xuân Độ này tiếp tục mất mặt nữa, cô sắp không chịu nổi nữa, cô sợ Trần Xuân Độ mà nói thêm câu gì, sẽ làm càng nhiều người phản cảm hơn.

Dù sao cái tên này không hiểu biết gì, nếu không phải anh thân thiết với Lê Duy Dương, cho dù Lê Duy Dương có hồ đồ cũng sẽ không để anh đến tham dự đại hội đổ thạch, làm xấu danh tiếng của tập đoàn Lê thị.

Lê Kim Huyên nghĩ nghĩ, thầm than trrong lòng, nếu Lê Duy Dương biết Trần Xuân Độ như thế này, có khi nào hối hận đến xanh ruột không? Lúc ày Lê Kim Huyên đã hạ quyết tâm, tối nay về khách sạn, nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Lê Duy Dương, cũng chính là ba của cô về tình hình này, xem xem có cơ hội nào để sửa chữa lại hay không.

“Đến bây giờ cũng chưa ra màu, chắc là không được rồi.”

Cắt xong nhát đầu tiên, mặt người đàn ông trung niên kia đã trắng hơn, nghe thấy mấy người đứng xung quanh bàn tán, ông cũng không đứng vững, suýt chút nữa đã ngất đi.

“Đừng nói là tình hình giống như cục khi nãy đó nha? Cục lúc nãy chỉ mười triệu mấy, cục này hơn trăm triệu đó, nếu như lỗ, vậy chắc chắn sẽ lỗ to.”

“Cục đá to như vậy mà còn chưa có gì, cục này nhỏ như thế, chắc chắn cũng không ra được gì.”

Đám người vây xem xung quanh bàn tán sôi nổi, mặt người đàn ông trung niên càng tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh.

“Cắt nữa không?”

Thợ cắt nhìn người đàn ông trung niên khuyên: “Dựa theo kinh nghiệm cắt đá nhiều năm của tôi, hơn phân nửa đã là nguyên liệu bỏ đi rồi, không cần tốn tiền cắt thêm đao nữa làm gì.”

Thợ cắt nhìn người đàn ông trung niên, ánh mắt đầy vẻ thương hại, ông cùng bắt đầu thương hại người đàn ông trung niên này, mua hai cục đều là nguyên liệu bỏ đi.

Người đàn ông trung niên đang do dự không biết nên cắt tiếp hay không, đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau ông: “Cắt đi! Dù sao đã lỗ nhiều thế rồi, cắt thêm lần nữa cũng không có gì!”

Xôn xao! Đám người vây xem ồ lên, người đàn ông trung niên quay đầu lại, rất nhiều ánh mắt rối rít nhìn sang, thấy Trần Xuân Độ đứng bên cạnh Lê Kim Huyên, nói to, trên mặt còn nở nụ cười mang theo ý gì đó, có vẻ rất thần bí.

“Có lộn không vậy, đây rõ ràng là nguyên liệu bỏ đi rồi, cậu còn bảo ông ta cắt, vậy không phải là hại ông ta sao!”

“Lần cắt đầu tiên đã cắt nhiều như thế mà còn không có gì, rõ ràng không cần cắt lần thứ hao, tôi đổ thạch nhiều năm như thế, cũng hiểu được chút thường thức này, mấy nguyên liệu bỏ đi như thế này, cắt một lần là được.”

Ông gì lúc trước lại nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu không hiểu đổ thạch thì đừng có đứng đây giả vờ hiểu, một cục nguyên liệu bỏ đi, nếu cậu cứ nhất quyết phải nhìn xem, vậy cậu bỏ tiền để cắt lần thứ hai đi được không? Ông bạn này đã lỗ nhiều lắm rồi, cậu còn muốn người ta lỗ thêm nữa hay sao?”

Từng ánh mắt rơi xuống trên người Trần Xuân Độ, châm chọc hóng chuyện, lạnh lùng mắng mỏ, chỗ nào cũng có.

Mà Lê Kim Huyên bị một đống người nhìn lại càng xấu hổ, vầng trán trắng nõn nổi đầy gân xanh, đôi tay ngọc ngà nhỏ dài nắm chặt thành nắm đấm.

Cô đứng ở bên cạnh Trần Xuân Độ, nghe mấy người đó soi mói, tuy mỗi câu đều mắng Trần Xuân Độ, nhưng vẫn làm Lê Kim Huyên cảm thấy khó chịu.

Da mặt Trần Xuân Độ rất dày, vẻ mặt không thèm để ý, nhưng Lê Kim Huyên lại chịu không được, gương mặt đẹp nóng rát, không biết từ lúc này, gương mặt xinh đẹp kia đã đỏ bừng.

“Ra, ra!”

Trong lúc mọi người mắng chửi rối rít, đột nhiên, một giọng nói vô cùng hưng phấn, mang theo cảm giác kích động vang lên, lập tức ngắt lời mọi người! Nhưng ánh mắt đang nhìn Trần Xuân Độ lập tức dời sang hướng khác, nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy người đàn ông trung niên kích động đỏ mặt, hưng phấn hai mắt tỏa sáng! Cơ thể ông ta run rẩy, xung quanh yên lặng, mà Trần Xuân Độ lại bĩu môi, lộ ra nụ cười thâm thúy. Cập nhật truyện nhanh tại { TRÙ MTRUYỆN. O R G }

“Sao lại thế này? Không lẽ thật sự ra sao?”

Thấy người đàn ông trung niên có phản ứng như thế, cuối cùng cũng dao động.

“Sao lại thế...

Nguyên liệu bỏ đi này vậy mà cũng có thế ra được thứ gì sao?”

“Không lẽ chúng ta hiểu lầm nhóc con kia rồi sao? Cắt lần thứ hai này không mệt!”

Từng đợt tiếng nói vang lên, mà người bán đấu giá lại ngắt lời người trung niên hưng phấn: “Thưa ông, có thể để chúng tôi xem không.”

Người đàn ông buông tay ra, đám người vây xem xung quanh nhìn thử, lập tức sôi trào! Từng ánh mắt ngưng lại, dại ra, sau đó lại trở nên kinh ngạc! Trong khối đổ thạch này có nguyên liệu ngọc lớn bằng đầu của một em bé! Chỉ có một lớp vỏ đá rất mỏng bao lấy nguyên liệu ngọc này.

“Nguyên liệu ngọc này có phẩm chất rất cao, lại lớn như thế, một nguyên liệu ngọc chưa gia công đã có thể bán hơn ba trăm triệu rồi!”

Ông già lúc nãy còn đang lạnh lùng mắng chửi Trần Xuân Độ bây giờ lại kích động chống gậy, gõ gậy xuống đất thật mạnh, trên mặt hiện lên màu đỏ ửng kỳ lạ.

“Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi mà! Không ngờ đao thứ hai lại có thể ra được nguyên liệu ngọc lớn đến thế này, lời...

lời to rồi!”

Đám người vây xem xung quanh xôn xao, người đàn ông trung niên không chỉ kiếm lại tiền vốn mua hai khối đổ thạch kia về, còn kiếm lời to! Đám người vây xem đều rất kích động, thậm chí còn quên mất lời Trần Xuân Độ nói lúc nãy, cả đám đều vây xung quanh cục đá này, cẩn thận đánh giá thưởng thức.

“Nếu không cắt thêm lần thứ hai, cục đá này sẽ bị xử lý như một nguyên liệu bỏ đi, đây chắc chắn là tổn thất khó mà chấp nhận nổi.”

Người bán đấu giá cảm khái nói.

Lê Kim Huyên ngây ngốc nhìn cục đá có một khối nguyên liệu ngọc to, đầu óc trống rỗng.

Cô làm cách nào cũng không phản ứng kịp, lúc nãy cô còn nói Trần Xuân Độ...

kết quả, cắt lần thứ hai, thật sự lại cắt ra hàng! Giọng nói đầy ý vị của Trần Xuân Độ quanh quẩn bên tai cô: “Chắc là lời rồi...”

Không lẽ anh hiểu biết thật sao? Trong đầu Lê Kim Huyên vừa toát ra suy nghĩ này, lập tức bị cô quăng đi không chút do dự...

Có chết cô cũng không tin Trần Xuân Độ sẽ biết đổ thạch! Kiến thức về đổ thạch vô cùng phong phú, cô thà là tin Trần Xuân Độ may mắn nói bậy mà trúng! “Đúng đó, nếu lúc nãy không cắt thêm lần thứ hai, khối nguyên liệu ngọc này có lẽ sẽ không được ra đời, sẽ bị xử lý như nguyên liệu bỏ đi rồi.”

Bị xử lý như nguyên liệu bỏ đi, đó chính là xử lý khối đổ thạch này thành từng khối đá nhỏ, đến lúc đó cho dù phát hiện được nguyên liệu ngọc thì cũng đã muộn rồi.

Người đàn ông trung niên cười ha ha, sắc mặt mang theo vẻ hưng phấn mừng như điên, ông đột nhiên quay đầu nhìn Trần Xuân Độ, trịnh trọng bước từng bước về phía Trần Xuân Độ, đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, cung kính cúi người với anh: “Anh bạn trẻ, nếu cậu không nhắc, lần này tôi chắc chắn đã lỗ sạch vốn rồi.”

“Cậu ta đoán đúng rồi sao? Vận may gì thế này?”

Từng ánh mắt mang theo vẻ giật mình kinh ngạc nhìn Trần Xuân Độ.

Ông già nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt dần phức tạp, mới nãy ông còn đang mắng Trần Xuân Độ, giờ cắt lần thứ hai đã ra màu.

Rõ ràng đây là đang vả mặt ông già, vả mặt không hề lưu tình chút nào! Nghĩ đến đây, ông già cũng thở dài, cười hiền từ nhì Trần Xuân Độ: “Anh bạn trẻ, lúc nãy tôi nhìn lầm, tôi xin lỗi cậu.”

Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: “Không cần, đổ thạch xem lầm là chuyện vô cùng bình thường.”

Ánh mắt của ông già dần sâu thẳm hơn khi nhìn thấy khí chất nhẹ nhàng bình thản của Trần Xuân Độ.

Mà trong lòng Lê Kim Huyên cũng vô cùng chấn động, gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ phức tập, cô dần dần nảy ra một loại suy đoán, hình như Trần Xuân Độ thật sự hiểu biết những thứ này.

Đúng lúc này, cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên đột nhiên run lên, đột nhiên có một bàn tay xấu xa sờ vòng eo xinh đẹp, ôm lấy eo thon của cô.

Hơi thở ấm áp phả lên mặt Lê Kim Huyên, giọng nói hài hước đầy nghiền ngẫm vang lên bên tai cô: “Kim Huyên, em đoán xem rốt cuộc anh có hiểu biết mấy thứ này không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.