Lê Bình nhìn Trần Xuân Độ, nụ cười này của Trần Xuân Độ, đúng là muốn đê tiện bao nhiêu thì đê tiện bấy nhiêu.
Thậm chí bên trong nụ cười của Trần Xuân Độ còn mang theo ý trào phúng vô cùng dày đặc, làm Lê Bình bùng lửa giận lên ngay lập tức.
Lê Kim Huyên ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, cô vẫn chưa kịp phản ứng...
Trần Xuân Độ đột nhiên ra tay, là vì cô sao? Lê Kim Huyên nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ, không biết từ lúc nào, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Những nỗi tức giận hận thù của cô đối với Trần Xuân Độ lúc trước, không biết từ lúc nào đã vơi đi hơn nửa.
Mà Tô Loan Loan đứng bên cạnh Lê Kim Huyên lại run run khóe môi.
Ánh mắt khi cô nhìn Trần Xuân Độ có thêm một chút hoảng hốt...
bởi vì lúc nãy, đến cả cô cũng không nhìn rõ được bóng người Trần Xuân Độ.
Trần Xuân Độ lại làm Tô Loan Loan hoảng sợ thêm một lần nữa.
“Dám đánh tôi!”
Lê Bình nổi giận, anh không bao giờ ngờ được, một người thấp kém như Trần Xuân Độ lại dám đánh anh! Đến cả Lê Kim Huyên mà anh còn khinh thường, huống chi là Trần Xuân Độ chứ? Mà Lê Bình vừa nói xong, Trần Xuân Độ lại cong môi lộ ra một nụ cười lưu manh.
Sau đó, Lê Bình vẫn chưa kịp phản ứng, Trần Xuân Độ lại tát thêm một bạt tay nhanh như chớp! “Bốp!”
Trần Xuân Độ tát một cái, đánh Lê Bình ngây ngốc, hai mắt nổi đầy sao, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.
“Anh...”
Lê Bình chỉ Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ cắm một tay vào túi quần, nhẹ nhàng bình tĩnh, tay còn lại cũng không ở không, đánh Lê Bình thành một cái đầu heo! Hai bên má Lê Bình sưng vù, trông vô cùng thê thảm! “Mẹ nó, anh tự tìm đường chết!”
Lê Bình rống giận, sắc mặt giận dữ! “Đùng!”
Trần Xuân Độ đột nhiên đá mạnh một phát! “Đùng!”
Lê Bình ngã mạnh xuống đất, ngất đi! Trần Xuân Độ đi đến trước mặt Lê Bình, lạnh nhạt nói với Lê Bình đã ngất xỉu: “Đừng có hỏi vì sao tôi lại đánh ác như thế, đều là do anh tự tìm, dám mắng vợ của tôi, xùy!”
Trần Xuân Độ vừa nói xong, lập tức làm Lê Kim Huyên đứng bên cạnh đơ mặt, gương mặt dần ửng hồng.
“Không biết xấu hổ.”
Lê Kim Huyên trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ, giận dỗi nói.
Tô Loan Loan đứng bên cạnh nhìn Lê Kim Huyên, làm thế nào cô cũng không nghĩ đến, không ngờ Lê Kim Huyên vẫn còn có lúc quyến rũ đến thế này.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Bình, ngồi xổm xuống, sờ tới sờ lui trên người Lê Bình, nhanh chóng lấy một tờ giấy thông hành ra.
“Đi được rồi.”
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, lộ ra vẻ mặt dịu dàng.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ vui mừng, cô và Tô Loan Loan đều đột nhiên hiểu được vì sao Trần Xuân Độ lại ra tay đánh nhau, thì ra là muốn lấy giấy thông hành của anh ta.
Lê Kim Huyên nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ, trên mặt đầy vẻ khen ngợi.
Chính cô cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ người này lại thông minh như thế, không biết trở nên thông minh như thế từ khi nào.
Ba người Trần Xuân Độ đi đến trước mặt bảo vệ, hai tên bảo vệ nhìn thấy rõ cảnh Trần Xuân Độ đánh nhau lúc nãy, bây giờ chân run lên cầm cập.
Đến cả Lê Bình mà anh còn dám đánh, còn có ai không dám đánh nữa chứ? Hai tên bảo vệ nhìn thấy rất rõ, Trần Xuân Độ không tốn quá nhiều sức để đánh Lê Bình, mà Lê Bình lại bị đánh đến cực kỳ thê thảm, hoàn toàn không có sức phản kháng! “Các anh...
lại dám đánh cậu Lê Bình...”
Một trong hai tên bảo vệ run rẩy nói.
Trần Xuân Độ liếc nhìn hai tên bảo vệ, quơ quơ tờ giấy thông hành đang cầm trên tay, cười cực kỳ lưu manh hỏi: “Đánh anh ta thì sao nào?”
Tên bảo vệ còn lại vội kéo tên kia lại, cười ngượng, thái độ thay đổi 180 độ: “Ba vị, lúc nãy chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, xin ba người tha lỗi, tha lỗi cho.”
“Chúng tôi đi vào được chưa?”
Lê Kim Huyên cũng lười đi nói nhảm với hai người này, hỏi ngay.
“Đương nhiên là được, mời vào mời vào.”
Hai tên bảo vệ tránh đường, tiễn ba người Trần Xuân Độ đi như đang tiễn ôn thần.
Chờ ba người đi vào rồi, hai tên bảo vệ nhìn bóng lưng ba người, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Họ có địa vị gì, vậy mà lại dám chọc đến cả nhà họ Lê nữa?”
“Khi nãy tôi nghe bọn họ nói chuyện, hình như cô gái kia cũng là người nhà họ Lê thì phải?”
“Gia tộc giàu có thường nhiều tranh đấu, dù sao không liên quan gì đến chúng ta là được.”
Hai người nhìn thoáng qua Lê Bình đang hôn mê nằm trên đất, thở dài: “Gọi nhà họ Lê đến chở anh ta đi mau thôi, hai nhóm người này, chúng ta không thể chọc được.”
Hội trường của đại hội đổ thạch quá lớn, người đến người đi, đưa mắt ra nhìn, mức độ đông đúc không thua kém gì những điểm du lịch trong những ngày lễ tết.
Điểm khác nhau là, người có thể đến hội trường này không có ai là người thường cả, phần lớn đều là những người có địa vị không bình thường ở nước C.
Có lẽ tất cả những người thần kỳ đều sẽ xuất hiện, rất đông, khó mà tưởng tượng nổi.
Có người giả thiết, nếu có khủng bố tấn công vào nơi này, chắc chắn sẽ trở thành chuyện lớn làm cả nước C khiếp sợ! Lê Kim Huyên nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn Trần Xuân Độ, lạnh nhạt nói: “Chọn một nơi nào đó, thể hiện tài năng của anh đi.”
Trần Xuân Độ nhìn lướt qua, nhìn Lê Kim Huyên, khóe môi ngậm ý cười: “Tổng giám đốc Lê, tôi nên chọn thời điểm thích hợp để lên sân khấu làm vedette thì tốt hơn.”
Lê Kim Huyên hừ lạnh, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giống như muốn nhìn thấu Trần Xuân Độ vậy, nói: “Hay là anh không dám?”
“Có gì mà không dám chứ, chỉ là đánh cược mấy cục đá tầm thường mà thôi, có gì mà sợ.”
Hình như những gì Lê Kim Huyên nói đã chọc giận Trần Xuân Độ, anh bĩu môi.
Mà Lê Kim Huyên nghe Trần Xuân Độ nói xong, cười lạnh: “Mấy cục đá tàm thường? Đổ thạch biến hóa mấy chục nghìn lần, cho dù là người giỏi đổ thạch nhất thời đại này cũng không dám ngông cuồng nói rằng bản thân đã khám phá được điều bí mật trong đó...
Rốt cuộc anh có hiểu biết gì về đổ thạch không?”
Trần Xuân Độ nghe Lê Kim Huyên trào phúng, xấu hổ cười, mặt gì đỏ lên: “Ờ ừm...
Anh chỉ nói chơi thôi mà...
Kim Huyên em đừng để trong lòng.”
Không ngờ Trần Xuân Độ lại như thế, rơi vào trong mắt Lê Kim Huyên lại biến thành có tật giật mình.
Lê Kim Huyên trào phúng cười, đã quyết định, cho rằng Trần Xuân Độ chỉ biết làm ra vẻ, nghĩ thế, Lê Kim Huyên quay đầu, nói với Tô Loan Loan đứng bên cạnh: “Chúng ta đi sang đó xem đi, đừng để ý đến tên lừa đảo này.”
Lê Kim Huyên nói xong, lập tức kéo Tô Loan Loan đi sang một bên, quăng Trần Xuân Độ đang ngơ ngác ở lại đó.
“Sao tôi lại thành kẻ lừa đảo rồi?”
Trần Xuân Độ khó hiểu sờ mũi.
Chờ Trần Xuân Độ đuổi kịp bước chân của nhóm Lê Kim Huyên, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan đã chui vào trong đấm đông, nhìn tảng đá đánh cược được bày trên bàn, hai mắt lấp lánh, trông có vẻ vô cùng hứng thứ nóng lòng muốn thử.
Trần Xuân Độ đi lên, thấy đám người vây xem xung quanh tiếp tục ra giá, muốn mua cục đá đánh cược này.
“Triệu rưỡi!”
“Ba triệu!”
“Bốn triệu rưỡi!”
Cục đá lớn này có màu rất tối, không có ánh sáng, trông rất bình thường, nhưng giá của nó lại đang tăng nhanh điên cuồng.
Bởi vì người tự xưng là người bán đấu giá đã nói: “Tảng đá này đã được đại hội đổ thạch giám định, rất có khả năng ra lục.”
Câu nói cực kỳ đơn giản của ông già này, lập tức làm bầu không khí toàn trường bùng nổ.
Vô số người tranh nhau đấu giá, đây đều là những tảng đá đặt cược bình thường nhất, thường thì đều sẽ được người của đại hội đổ thạch giám định bước đầu, bởi vì cho dù có ra lục thì phẩm chất cũng sẽ không quá tốt, nhưng cho dù thế, những người này vẫn điên cuồng tăng giá, dù sao một tảng đá lớn như thế, chỉ cần ra lục thì cũng đồng nghĩa với việc lời chắc không sợ lỗ! Trong mắt rất nhiều người, đây là vụ làm ăn lời chắc, so với mấy cục đá cá cược có giá trên trời thì đã ít nguy hiểm hơn rất nhiều.
Nhưng dù thế, cùng vẫn làm Trần Xuân Độ đứng bên cạnh Lê Kim Huyên lầm bầm mãi không ngừng: “Mẹ nó, đắt như thế, tảng đá này chắc chắn không cắt ra được thứ gì.”
Lê Kim Huyên liếc Trần Xuân Độ: “Đã được giám định, tảng đá lớn thế này, không ra được thứ gì, anh tưởng người ta ngu sao?”
Mà Trần Xuân Độ bị Lê Kim Huyên liếc nhìn, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn rất kiên quyết.
Cuối cùng, tảng đá này bị một người đàn ông trung niên đấu giá thắng với cái giá mười triệu rưỡi, sau khi được người đàn ông trung niên đồng ý, người bán đấu giá gọi thợ cắt đến, từ từ cắt xuống một mảnh đá.
Người đàn ông trung niên xoa tay, sắc mặt hưng phấn nhìn chằm chằm tảng đá này, nhưng chờ đến khi mặt đá bị cắt xong, cũng không thấy ra màu, làm mặt ông ta lập tức hơi trắng đi.
“Đừng có gấp, có lẽ đồ bên trong khá nhỏ, nhưng chỉ cần ra là có lời, còn cắt nữa không?”
Thợ cắt ở bên cạnh an ủi.
“Cắt!”
Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên đầu, cắn chặt răng, quyết tâm.
Lưỡi đao cắt nhanh chóng xoay tròn, lúc máy cắt cắt đôi cả tảng đá ra, đám người vây xem bàn tán rối rít, có tiếng thở dài vang lên.
Không ra lục, không ra chút nào cả.
Mặt người đàn ông trung niên lập tức trắng bệch, mười triệu rưỡi ném vào sông, sao ông không đau lòng được? Mà đúng lúc này, Trần Xuân Độ đắc ý cười khẽ nói: “Anh nói mà, trong này không có gì cả.”
Lê Kim Huyên đang định nói gì đó, nhưng không ngờ một ông già nghe được lời Trần Xuân Độ nói, ông già hừ lạnh, nhìn Trần Xuân Độ, lạnh lùng nói: “Nhóc con, đợi mọi chuyện xong xuôi rồi mới phán như thế thì có gì hay chứ, ai mà không biết đợi mọi chuyện xảy ra rồi nói, nếu cậu có giỏi thì chọn mấy cục đá đi, tôi với cậu đánh cược một trận?!”
Ông già vừa nói, lập tức được không ít người xung quanh ủng hộ, ánh mắt khi nhìn về phía Trần Xuân Độ đầy khinh thường.
“Nhân viên của tôi không biết điều, làm mọi người chê cười rồi.”
Đúng lúc này, Lê Kim Huyên cười, vội giải vây cho Trần Xuân Độ.
Ông già hừ lạnh: “Đổ thạch vốn có thêm chút may mắn ở bên trong, nếu cậu ta thật sự giỏi như thế thì cũng đã không đến khu vực cấp thấp này cho rồi.”
“Xin lỗi đi.”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, sắc mặt nghiêm túc.
Trần Xuân Độ nhìn Lê Kim Huyên, ở trước mặt công chúng, anh không dám làm trái lệnh của Lê Kim Huyên, chỉ có thể nhìn ông già, cười ngượng ngùng: “Ông cụ, tôi sai rồi.”
“Biết sai là tốt, không có việc nào tốt hơn biết sai chịu sửa, đổ thạch không phải là thứ nhóc con như cậu có thể chơi được, mau đi về đi.”
Hình như Trần Xuân Độ xin lỗi làm ông già có hơi lâng lâng, ông già gật đầu, khuyên bảo với vẻ mặt hiền từ.
Trần Xuân Độ đứng bên cạnh Lê Kim Huyên nghe ông già này dạy dỗ, cong môi nở nụ cười đầy khinh thường...
Nụ cười của anh có chút thâm thúy, làm người ta cảm thấy không thể nào đoán được...