Chàng Rể Phế Vật

Chương 285: Chương 285: Trông thảm chưa kìa!




Đại hội đổ thạch được tổ chức ở khu giao dịch lớn nhất Yên Kinh, đợi đến khi đám Trần Xuân Độ chạy đến, nhìn xuyên qua cửa kính xe, biển người mêng mông đông nghịt, chỉ mới nhìn lướt qua đã cảm thấy da đầu tê rần.

Đông quá...

Lê Kim Huyên rất kinh ngạc về độ rộng lớn của khu giao dịch.

Lê Kim Huyên khẽ nhếch đôi môi đỏ, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ khiếp sợ khó có thể giấu được: “Không ngờ nơi này lại thay đổi lớn đến thế, tôi nhớ lúc trước không phải như thế...”

Lê Kim Huyên khẽ nói, sắc mặt nhanh chóng trở nên phức tạp...

Cô đột nhiên phát hiện, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, Yên Kinh thay đổi làm cô cảm thấy rất xa lạ.

“Mỗi năm mỗi thay đổi, bình thường thôi.”

Đúng lúc này, một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Lê Kim Huyên quay đầu lại, thấy mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh.

Lê Kim Huyên bĩu môi, lạnh lùng nói mỉa lại: “Anh thì biết cái gì.”

Nói mỉa xong, Lê Kim Huyên mở cửa xe ra, từ bên trong từ từ bước ra.

Trần Xuân Độ nhìn bóng người xinh đẹp của Lê Kim Huyên, khóe môi cong lên một nụ cười châm chọc.

Tô Loan Loan đậu xe xong, ba người nhanh chóng tìm được lối vào, bước nhanh sang.

Lê Kim Huyên dẫn theo hai người Trần Xuân Độ đi đến lối vào, bị bảo vệ cản lại, yêu cầu xem giấy thông hành.

Lê Kim Huyên lục túi xách, sau đó đột nhiên sửng sốt, cô không tìm được giấy thông hành.

“Sao vậy?”

Tô Loan Loan đứng bên cạnh Lê Kim Huyên nhìn Lê Kim Huyên, khẽ hỏi.

“Tôi cũng không biết.”

Lê Kim Huyên lắc đầu, đột nhiên, cô thay đổi sắc mặt, nhớ ra, gương mặt đột nhiên rất khó xem: “Tôi nhớ ra rồi, tôi đã làm rơi giấy thông hành trong nhà ở thành phố T, quên mang theo.”

Trần Xuân Độ nheo mắt, mà Tô Loan Loan lại nhíu mày: “Vậy làm sao đây?”

Lê Kim Huyên nhìn bảo vệ, gương mặt có chút chờ mong, hy vọng bảo vệ có thể du di, cho bọn họ đi vào.

Không ngờ hai bảo vệ ngạo nghễ quan sát Lê Kim Huyên xong, phất tay, mất kiên nhẫn nói: “Không có giấy thông hành thì biến đi đi, cho dù là ông trời, không có giấy thông hành cũng không được vào.”

Nói xong, bảo vệ kéo mấy người Lê Kim Huyên sang một bên.

Lê Kim Huyên bực bội nhìn bảo vệ, sắc mặt vô cùng bất đắc dĩ.

Nhưng không ngờ, lúc này lại có một giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Úi chà, đây không phải là chủ tịch Lê nổi tiếng gần xa sao?”

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, thấy một người thanh niên đến.

“Anh là...”

Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên lộ ra vẻ chần chừ, cô không nhớ nổi người thanh niên này là ai, không có chút ấn tượng nào.

“Ui, đương nhiên cô không nhớ ra tôi rồi, nhưng tôi quen cô đó.”

Thanh niên dùng giọng điệu móc mỉa nói, làm Lê Kim Huyên nhíu mày, mặt mày không vui.

“Tôi không quen anh.”

Lê Kim Huyên nói.

“Con gái của Lê Duy Dương, Lê Kim Huyên, không chỉ nổi tiếng ở thành phố T, tôi ở Yên Kinh cũng nghe không ít chuyện về cô...

Dù sao nhà họ Lê sẽ có con cháu bị đuổi ra khỏi nhà.”

Người thanh niên kia cười nói.

Mà Lê Kim Huyên ngưng mắt lại, nhìn thanh niên, giọng điệu đã trở nên lạnh lùng: “Anh là con cháu của nhà họ Lê?”

“Không sai, tôi tên Lê Bình, không biết cô có ấn tượng không, lúc trước vào ngày ba của cô bị đuổi khỏi gia tộc, là ba của tôi đích thân ra tay.”

Thanh niên cười mỉa ha hả, ánh mắt đầy trào phúng: “Đã nhiều năm rồi, không biết Lê Duy Dương còn khỏe mạnh không?”

Mặt Lê Kim Huyên lạnh băng, gằn từng câu từng chứ: “Ba tôi rất khỏe, không cần anh nhớ thương.”

Tô Loan Loan và Trần Xuân Độ đứng một bên nhìn thấy tất cả mọi chyện, rất rõ ràng, Lê Kim Huyên có mâu thuẫn gì đó với Lê Bình.

Lê Bình cười ha ha nói: “Làm gì có, không bằng bảo Lê Duy Dương về Lê phủ chơi đi, rất nhiều người trong gia tộc đều nhớ ông ta, đều muốn hỏi thăm xem sau khi ông ta bị gia tộc xóa tên rồi thì sống như thế nào.”

Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lê Bình, đây là trào phúng, rõ ràng là đang biến tướng sỉ nhục ba của cô! Cô siết chặt bàn tay với các ngón ngọc ngà thon dài lại, khớp xương trắng bệch, có thể thấy trong lòng cô tức giận đến cỡ nào! “Có sống không tốt thì cũng tốt hơn nhà họ Lê mấy người.”

Lê Kim Huyên dùng hết sức của cơ thể lạnh lùng nói, thậm chí giọng điệu còn khẽ run! “Nhà họ Lê chúng tôi! Cô đừng quên, cô cũng họ Lê, hơn nữa cho dù chúng tôi có tệ...

thì cũng là con cháu nhà họ Lê danh chính ngôn thuận, khác xa hai ba con cô hồn dã quỷ bọn cô.”

Lê Bình nhìn Lê Kim Huyên, trong từng câu chữ mang đậm cảm giác về sự ưu việt khó tả.

Lê Kim Huyên lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, trong lòng đang liên tục nổi lên cơn giận dữ.

Lời Lê Bình nói đã chọc trúng chỗ đau trong lòng Lê Kim Huyên...

Cô không quên, năm xưa, cô và Lê Duy Dương đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lê! Đằng sau Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ lẳng lặng nhìn cảnh này, nheo mắt lại.

Trong mắt Trần Xuân Độ lập lòe vẻ sâu thẳm không nói nên lời.

Tô Loan Loan đứng bên cạnh thấy Lê Kim Huyên bị Lê Bình ăn hiếp như thế, sắc mặt khó coi đi về phía trước, muốn bất bình thay cho Lê Kim Huyên.

Nhưng Lê Kim Huyên duỗi tay, cản Tô Loan Loan lại.

“Sao nào? Còn định ra mặt thay chủ nhân của cô à?”

Lê Bình nhìn Tô Loan Loan, càng thêm kiêu ngạo.

“Cậu chủ, cậu muốn vào sao?”

Hai bảo vệ vô cùng nịnh nọt Lê Bình.

Lê Bình gật đầu, đột nhiên nhớ ra gì đó, nụ cười đột nhiên trở nên thần bí: “Ui cha, tôi nhớ ra rồi, tôi quên mang theo giấy thông hành, để tôi quay về lấy.”

“Cậu chủ, cậu còn cần giấy thông hành gì nữa chứ, cậu nói gì thế, cậu chính là giấy thông hành tốt nhất rồi, mời cậu~”

Hai bảo vệ nói với giọng điệu nịnh nọt, nhường đường cho Lê Bình.

Lê Bình cười lạnh, thò tay vào túi lấy giấy thông hành ra: “Chuyện này sao được, vẫn phải tuân theo quy tắc, nếu không sẽ để người nào đó lọt khe.”

Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người đi ra từ phía sau lưng Lê Kim Huyên, nhìn Lê Bình, lạnh nhạt nói: “Lê Thần Vũ là gì của anh?”

“Cậu hai? Cậu hai là người thừa kế có tiềm lực nhất của nhà họ Lê chúng tôi...

Nhà họ Lê chúng tôi, sau này sẽ đi lên một tầm cao mới dưới sự dẫn dắt của cụ hai, anh cũng nghe nói đến chuyện của cậu hai sao?”

Lê Bình thấy Trần Xuân Độ, châm chọc nói: “Hay là anh muốn làm việc cho cậu hai? Chuyện này cũng không phải không được, anh làm người hầu cho tôi nửa năm, tôi có thể suy nghĩ đến việc đề cử cho cậu hai...”

Lê Bình còn chưa nói xong đã bị Trần Xuân Độ ngắt lời, mặt Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh nói: “Nói như thế, anh chỉ là một con cháu của chi thứ trong gia tộc anh thôi sao?”

Lê Bình sa sầm mặt xuống, quát lạnh: “Cho dù là con cháu của chi thứ thì cũng là người mà anh không thể nào tưởng tượng nói, anh là cái thá gì mà hỏi nhiều như thế!”

“Vậy Lê Thần Yên là ai?”

Trần Xuân Độ bĩu môi, lại nói.

“Đó là niềm kiêu ngạo của nhà họ Lê chúng tôi, có vô số vinh quang, là người mà một con kiến hèn mọn như anh không có tư cách được biết đến.”

Mặt Lê Bình đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Con kiến?”

Trần Xuân Độ cười ha ha, Lê Kim Huyên đứng phía sau Trần Xuân Độ đang định giữ Trần Xuân Độ lại, lại bị Tô Loan Loan cản.

Lê Kim Huyên khó hiểu nhìn Tô Loan Loan, không biết vì sao cô ta lại muốn cản cô lại, Tô Loan Loan lại bình tĩnh nói: “Nhĩn kỹ rồi hẵng nói.”

“Hai tên vô dụng Lê Thần Vũ và Lê Thần Yên lại có địa vị cao ở nhà họ Lê mấy người như thế...

Tôi cũng yên tâm rồi.”

Trần Xuân Độ nói.

“Anh có ý gì, anh còn dám ăn nói không tôn trọng với hai cậu chủ nhà chúng tôi, tự tìm đường chết!”

Mặt Lê Bình lập tức lạnh băng.

“Không có ý gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, hai cậu chủ nhà anh, một người bị tôi đánh đến mức chạy trốn về Yên Kinh, người còn lại đã thành vong hồn dưới đao tôi từ lâu rồi.”

Giọng Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, không có bất cứ dao động nào, lại làm Lê Bình thay đổi sắc mặt ngay lập tức! “Anh có biết anh đang nói gì không!”

Lê Bình quát lạnh, anh cực kỳ tức giận, anh không thể tưởng tượng nổi, Trần Xuân Độ lại dám sỉ nhục hai cậu chủ nhà họ Lê như thế.

Quá khứ của Lê Thần Vũ và Lê Thần Yên đã trở thành sỉ nhục của nhà họ Lê, không có bất cứ nhà họ Lê nào dám nhắc đến việc này, mà lúc này, Trần Xuân Độ lại dám vạch trần vết sẹo của nhà họ Lê, lộ ra sự thật đầy sỉ nhục đẫm máu! Thật ra, Lê Bình biết Lê Thần Vũ và Lê Thần Yên từng gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc nguyên nhân là gì thì tất cả nhà họ Lê đều không biết, mà Lê Thần Vũ vẫn luôn im lặng không nói, việc này cũng trở thành án treo không có chứng cứ.

Mà bây giờ Trần Xuân Độ lại nói anh là người khởi xướng, sao Lê Bình không giận được! Lê Bình nhìn Trần Xuân Độ, anh thật sự không thể chấp nhận nổi, người đàn ông vô cùng bình thường, thậm chí làm anh hơi khinh bỉ ở đối diện lại là người có thể làm Lê Thần Vũ phải chạy trốn về Lê phủ nghỉ ngơi lấy lại sức, thậm chí còn không dám bước ra khỏi Lê Phủ dù chỉ một bước.

Nếu không phải Lê Hồng và cái chết của Lê Thần Yên, chỉ sợ cả đời này Lê Thần Vũ đều sẽ ở trong Lê phủ không bước ra khỏi cửa.

Hai cậu chủ nhà họ Lê, niềm kiêu hãnh của nhà họ Lê, vậy mà lại bị anh phá hủy? Lê Bình không tin, lạnh lùng nói: “Anh là cái thá gì, anh mà xứng để làm cậu chủ nhà tôi suy sụp sao?”

“Cái tên đó suy sụp rồi hả?”

Trần Xuân Độ hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha: “Anh ta cũng vô dụng quá rồi đó, mới mất một cánh tay mà đã suy sụp.”

Lê Bình hừ lạnh, nói: “Mấy người cứ tiếp tục đứng ở cửa chờ đi.”

Anh quay đầu dặn bảo vệ: “Nhớ kỹ, cho dù là ai, chỉ cần không có giấy thông hành thì không được đi vào.

Hai người các anh, chỉ xem giấy thông hành, không xem người!”

Bảo vệ đồng ý, trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng, biết Lê Bình đang cố ý nói cho Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên nghe.

Mà khi Lê Bình định bước vào, Trần Xuân Độ đột nhiên bước ra! Trần Xuân Độ có tốc độ quá nhanh, cho dù là Tô Loan Loan thì cũng chưa kịp phản ứng! Trong nháy mắt, Trần Xuân Độ đã xuất hiện ngay phía sau Lê Bình! Trần Xuân Độ siết chặt Lê Bình, đột nhiên quăng mạnh! “Đùng!”

Một tiếng vang nặng nề, Lê Bình ngã mạnh xuống đất, cực kỳ chật vật! Lê Bình bò dậy, anh tức giận nhìn thấy Trần Xuân Độ đang nhìn anh cười nhạt nói: “Trông thảm chưa kìa, anh cứ tiếp tục, không cần khách sáo.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.