Chàng Rể Phế Vật

Chương 284: Chương 284: Yên kinh chấn động!




Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ giằng co với nhau một lúc lâu, hai người giằng co cả buổi, Trần Xuân Độ kiên quyết, cuối cùng cũng làm Lê Kim Huyên bỏ cuộc.

Lần đầu tiên Lê Kim Huyên nhìn thấy Trần Xuân Độ có thái độ cứng rắn đến thế này, mềm cứng đều không chịu, làm cô cuối cùng không có cách nào.

Đôi mắt kia tản ra vẻ lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ một lúc lâu, cuối cùng khẽ mấp máy đôi môi đỏ nói: “Tốt nhất anh đừng hối hận.”

Mặt Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh, cất tấm ảnh vào hỏi: “Rốt cuộc bọn em xông vào đây là định làm gì?”

“Xem anh chết chưa, hay là đang tìm cớ trốn tránh.”

Lê Kim Huyên hừ lạnh, tức giận nói.

“Trốn gì?”

Trần Xuân Độ sửng sốt, vẫn chưa phản ứng kịp.

“Hôm nay là ngày đâu tiên của buổi triển lãm đại hội đổ thạch, đại hội đổ thạch đã bắt đầu từ lâu rồi, chúng ta bỏ lỡ.”

Tô Loan Loan đứng bên cạnh giải thích.

Lúc này Trần Xuân Độ mới phản ứng lại, mặt cứng đờ, anh...

vậy mà lại ngủ hơn hai mươi tiếng, bây giờ đã là sáng ngày hôm sau rồi? Lúc này đầu Trần Xuân Độ vẫn còn hơi chóng mặt, cảm giác chỉ mới trôi qua mấy tiếng.

Nghĩ đến đây, Trần Xuân Độ cười ngượng nói: “Anh trốn gì chứ, uống quá chén thôi...”

Trần Xuân Độ còn chưa nói xong, đã bị Lê Kim Huyên ngắt lời: “Nửa tiếng sau, tôi chờ anh trước cửa khách sạn.”

Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc Trần Xuân Độ, lập tức xoay người, mang giày cao gót xinh đẹp, cộp cộp cộp đi ra cửa.

Trần Xuân Độ nhìn bóng dáng yểu điệu hoàn mỹ, vô cùng quyến rũ mê người kia, hơi cong khé môi...

Người phụ nữ xinh đẹp hoàn mỹ lạnh lùng thế này, ai mà không muốn chinh phục chứ! Bây giờ Lê Kim Huyên rất cao ngạo, nhưng Trần Xuân Độ là ai? Sớm muộn gì cũng sẽ chinh phục được con cọp cái này, để cô ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt anh để anh chinh phục! Trần Xuân Độ càng nghĩ càng bậy bạ, khóe môi cong lên độ cong cực kỳ lưu manh...

Mười lăm phút sau, Trần Xuân Độ ra khỏi khách sạn, một chiếc BMW màu đen dừng trước cửa khách sạn, Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên đã ở trong xe.

Trần Xuân Độ hơi khựng bước chân lại, sau đó cười lưu manh, nhanh chân bước đến chiếc BMW, mở cửa xe ra, ngồi vào hàng ghế phía sau.

Lê Kim Huyên đang ngồi ở hàng ghế phía sau chơi điện thoại, Trần Xuân Độ vừa ngồi xuống, Lê Kim Huyên lập tức nhíu đôi mày xinh đẹp lại: “Lên phía trước ngồi đi.”

Mà Trần Xuân Độ lại giống như không hề nghe thấy, chỉ lo ngồi xuống, thậm chí còn ngồi xích lại gần Lê Kim Huyên.

Cơ thể mềm mại trắng trẻo thơm tho này nhanh chóng dán sát vào Trần Xuân Độ...

Da thịt chạm vào nhau...

Làm Lê Kim Huyên bất giác nổi đầy da gà.

Lê Kim Huyên rụt người lị, ngửi thấy mùi rượu thoảng thoảng còn sót lại trên người Trần Xuân Độ, hừ lạnh mắng: “Ma men.”

Mà Trần Xuân Độ đã quen với việc bị Lê Kim Huyên chê tới chê lui, lười biếng ngồi xuống ghế ngồi mềm mại, nói: “Đi thôi.”

“Anh xích qua chút đi.”

Lê Kim Huyên dùng đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

“Không xích qua được, bên đó hết chỗ rồi.”

Trần Xuân Độ vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, đúng là mở to mắt nói dối, Lê Kim Huyên đương nhiên nhìn thấy rõ bên cạnh Trần Xuân Độ còn trống một khoảng lớn.

“Không biết xấu hổ!”

Lê Kim Huyên cắn răng mắng, cô không thể chịu nổi để một người khác phái ngồi sát người như thế, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng hít thở của Trần Xuân Độ.

Tô Loan Loan ngồi ở ghế lái phía trước, thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người, trong lòng thầm than, sắc mặt có hơi bất đắc dĩ, ngay cả cô cũng cảm nhận được, hai người này càng ngày càng giống như đang đánh yêu...

Trong lúc hai người ve vãn đánh yêu, BMW đen nhánh nhanh chóng khởi động, chạy về phương xa...

Không riêng gì xe của Lê Kim Huyên đang chay đến đại hội đổ thạch, sáng hôm nay, Yên Kinh vô cùng nhộn nhịp.

Các khách sạn sang trọng top đầu của Yên Kinh dần sôi động lên, một vệ sĩ đi ra khỏi khách sạn, ngồi vào một chiếc xe hơi, hhộ tống một chiếc siêu xe trong số đó chạy về phía đại hội đổ thạch.

Bốn phương tám hướng của đại hội đổ thạch đều có siêu xe đang chạy nhanh đnế! Bên trong mỗi chiếc siêu xe đều có một nhân vật lớn ngồi bên trong.

Những nhân vật lớn này bình thường đều rất khiêm tốn điều khiển mọi việc ở phía sau, cũng có người nắm quyền ở một vùng...

Còn có người có than phận thần bí, chỉ có một số người ít ỏi ở nước C mới biết được.

Nếu là ngày thường, bất cứ ai trong số những nhân vật lớn này đều có thân phận đủ để làm Yên Kinh chấn động, được chú ý đặc biệt.

Mà giờ phút này, những người đó lại đổ xô về phía đại hội đổ thạch! Thật khó mà tưởng tượng nổi rốt cuộc đại hội đổ thạch có thứ gì mà lại làm những nhân vật lớn đó không màng vất vả chạy đến, đích thân đến đại hội đổ thạch...

Nó có sức hấp dẫn đến cỡ nào chứ! Cả Yên Kinh đều chấn động, mỗi một gia đình bình thường đều được thông báo không được đi ra ngoài, trên đường toàn là tiếng còi cảnh sát, mỗi một ngã tư đường đều có cảnh sất trực duy trì trật tự! Thậm chí xung quanh đại hội đổ thạch còn bị chặn đường, người bình thường không thể đến gần khu vực tổ chức đại hội đổ thạch! Một bóng người từ khách sạn bước ra, đó là một người thanh niên mặc áo dài trắng.

“Cậu Ninh, đã chuẩn bị xe xong.”

Một ông cụ đứng trước cửa xe, cung kính cúi người chào.

Người thanh niên mặc áo dài trắng gật đầu, cả người anh toát lên vẻ quý tộc, giống như vừa sinh ra đã có vẻ tôn quý rồi.

“Nghe nói đại hội đổ thạch lần này sẽ có bảo vật thần kỳ xuất hiện, còn nghe nói có một nhân vật lớn ở phương Tây đến, đại hội đổ thạch lần này, mặt ngoài thì sóng yên gió lặng, thật ra cũng nổi lên sóng gió ngầm, chờ bắt đầu đấu tranh thì sẽ còn kịch liệt hơn khi xưa.”

Ông cụ nói.

“Không sao, chỉ là từ nước ngoài về mà thôi, lần này tôi đến đây là vì giẫm đạp mấy tên đại sư đó.”

Thanh niên lạnh nhạt nói, chắp tay sau lưng, bước ra khỏi khách sạn.

Mặt ông cụ hơi cứng lại, nhanh chóng phản ứng lại, cung kính đi theo sau thanh niên.

Bên Yên Kinh, một người trung niên đứng ở bên ngoài hội trường, nhìn biển người đông nghịt, vô cùng bình tĩnh.

Có hai người đứng bên cạnh hông, hai người này đều là tổng giám đốc của tập đoàn nổi tiếng khắp Yên Kinh.

Mà bây giờ, họ lại không dám oán hận tiếng nào đứng bên cạnh người trung niên.

Hội trưởng hiệp hội giám định bảo vật nước C...

Đại sư giám định bảo vật đỉnh cấp, cũng có nghiên cứu về phương diện đổ thạch, hai tổng giám đốc tập đoàn đã hợp tác trong thời gian dài, nghĩ đến lát nữa khi đổ thạch, đại sư giám định bảo vật đỉnh cấp này có thể mang đến cho bọn họ tiền lời phong phú, trong lòng bọn họ không khỏi vô cùng hưng phấn.

Đúng lúc này, người trung niên nói, giọng điệu có chút cảm khái: ““Đại hội đổ thạch năm nay đúng là không giống như khi xưa, không ngờ lại làm hoành tráng đến thế.”

“Hội trưởng, không ngờ ông lại đích thân đến.”

Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc sợ hãi từ bên cạnh truyền đến, chỉ thấy một người vội vàng chạy đến, mặt còn lộ ra vẻ giật mình.

Người này trông rất hoang mang rối lớn, nhưng ông ta lại là người tổ chức đại hội đổ thạch lần này, hội trưởng hiệp hội châu báu Yên Kinh.

Tuy đều là hội trưởng, nhưng hai người có địa vị khác xa như trời với đất.

Một người chỉ là cấp thành phố, người còn lại là cấp quốc gia...

Khác nhau một trời một vực.

“Ừ, đến xem thử.”

Người đàn ông trung niên gật đầu, vẻ mặt vô cùng hờ hững, ông dừng một chút rồi khen ngợi: “Không ngờ đại hội đổ thạch của ông làm cũng không tệ lắm...”

Người nọ ngượng ngùng cười, giải thích: “Hội trưởng, ông đừng tâng bốc tôi, ông cũng không phải không biết, lần này là bởi vì có nhân vật lớn đến...”

“Nhân vật lớn?”

Người trung niên khẽ thay đổi sắc mặt, gương mặt lộ ra vẻ kiêng dè.

“Đi vào xem cùng tôi.”

Người trung niên đi vào trong.

Lê phủ.

Trong sân, Lê Thần Vũ đặt quân đen xuống, nhìn bàn cờ, hai màu trắng đen chằn chịt, đã không còn chỗ để hạ cờ, nao nao, sau đó lại thở dài.

Ngay lúc này, một bóng người dẫn theo mấy người từ bên ngoài vội vàng đi vào.

“Thần Vũ, đến giờ rồi.”

Lê Hồng nhìn Lê Thần Vũ, trầm giọng nói.

Lê Thần Vũ gật đầu, đúng dậy, nhìn Lê Hồng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lạnh nhạt.

Lê Hồng nhìn Lê Thần Vũ, trầm giọng nói: “Con là hy vọng của nhà họ Lê, lần này chính là lần đầu tiên con ra mặt, chỉ được phép thành công, không được thất bại.”

“Dạ.”

Lê Thần Vũ gật đầu.

Lê Hồng quay đầu, nhìn vệ sĩ mặc đồ vest ở phía sau, lớn tiếng nói: “Lần này nếu Thần Vũ thành công thì các anh cũng sẽ có rất nhiều lợi ích, nếu Thần Vũ có chuyện gì ngoài ý muốn, các anh cũng sẽ bị phạt.”

“Vâng!”

Lê Hồng nhìn hai ông cụ, cung kính nói: “Làm phiền hai ông.”

Hai ông già gật đầu, giống như tâm linh tương thông với nhau, đồng thanh nói: “Gia chủ cứ yên tâm, lần này chúng tôi rời núi là vì muốn giúp đỡ cậu Lê, nổi bật trong đại hội đổ thạch, làm Yên Kinh chấn động!”

Mà lúc này, Lê Thần Vũ ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì.

Ánh mắt anh giống như có thể xuyên thấu qua tầng mây, mắt anh lóe lên ánh sáng lấp lánh kỳ dị, anh loáng thoáng cảm giác, Nhĩ Đông Trần...

chắc sẽ không bỏ qua đại hội đổ thạch lần này đâu đúng không? Lúc này, một tòa cao ốc cao nhất tại Yên Kinh, trong một văn phòng rộng hơn sáu trăm mét vuông, một người đang ông đang nghe báo cáo từ điện thoại, sắc mặt bình tĩnh.

Anh đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đám mây dày nặng ngoài cửa sổ, không trung mênh mông vô bờ xanh thẳm, ánh mắt sâu thẳm...

giống như có thể hút hồn người khác.

Bộ vest phẳng phiu, toàn bộ Yên Kinh, gần như không ai biết được tên của anh...

Bởi vì người quen biết anh, chỉ gọi anh là...

Kinh! “Yên Kinh rất trật tự, không xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Một giọng nói từ trong điện thoại truyền ra.

“Tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi, bảo vệ an toàn của mọi người.”

Người đàn ông từ từ nói.

Cúp máy, người đàn ông nhìn tầng may, ánh mắt đột nhiên trở nên rất có tính xuyên thấu, giống như muốn nhìn xuyên qua tầng mây.

Nếu như cẩn thận nghe, có thể nghe được anh đang tự lẩm bẩm: “Thịnh hội Yên Kinh...

Nhất định không được xảy ra bất cứ ngoài ý muốn nào...”

Đột nhiên, anh cười nhạt, nụ cười đầy tự tin: “Ai dám quấy rối trong địa bàn của tôi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.