Chàng Rể Phế Vật

Chương 710: Chương 710: Chiến sĩ đặc chủng




Trên tòa nhà cao chọc trời mấy trăm mét, vành mắt quan chỉ huy như muốn nứt ra... gắt gao trừng mắt nhìn một màn này! Sắc mặt anh ta tĩnh mịch ngưng trọng!

Chỉ dựa vào... lực lượng của một người... đã có thể chặn lại vô số đạn có tốc độ cực cao… Tình cảnh này... anh ta đã từng nghe nói qua! Mười năm trước... anh ta từng tiếp nhận huấn luyện ở ở căn cứ... từng nghe huấn luyện viên của mình nhắc tới... Trên thế giới này... có một số người... từng chịu đựng ma luyện tựa như địa ngục... Bọn họ là ác ma bò ra từ trong địa ngục! Bọn họ có thể dùng tay trần chặn đạn... có thể ngắm bắn quỹ tích oanh kích của đạn! Bọn họ được xưng là chiến sĩ đặc chủng!

Chiến sĩ đặc chủng... lẽ nào... anh ta là... chiến sĩ đặc chủng? Một ý niệm hoảng sợ lập tức hiện lên trong đầu quan chỉ huy!

Nhưng... quan chỉ huy còn chưa kịp tự hỏi... suy nghĩ lơ đãng đã bị một đạo âm thanh sợ hãi trong bộ đàm kéo về!

"Số chín! Số chín!" Trong ống nghe của bộ đàm, một tràng tiếng gọi truyền đến!

Quan chỉ huy mạnh mẽ nhấc ống nhắm lên, quay họng súng chĩa về phía tầng thượng vị trí của tay súng bắn tỉa số chín!

Số chín... đã ngã xuống trong vũng máu... mi tâm trúng đạn!

Chớp mắt... con ngươi quan chỉ huy chợt co rụt lại! Tình thế đột ngột thay đổi!

"Mọi người, yểm hộ né tránh! Tự bảo vệ mình!" Quan chỉ huy nổi giận rống to!

Sắc mặt một đám tay súng bắn tỉa ngưng trọng không gì sánh được, tất cả mọi người đều phủ phục rồi ngã xuống, che lại thân thể của mình!

Trên tầng thượng cao cao, Trần Xuân Độ ngắm bắn bằng Barrett, sắc mặt bình tĩnh không gì sánh được... Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, không chút kiêng kỵ rít vào nhả ra... Màn phản săn giết thuộc về anh chính thức bắt đầu!

Một tay súng bắn tỉa trốn vào góc tường trên tầng thượng, họng súng gắt gao nhắm ngay vào Trần Xuân Độ đang ở một góc khác... Anh chậm rãi điều chỉnh độ chính xác của vũ khí... đang định xạ kích...

Đột nhiên, không khí rung động! Ngay sau đó, con ngươi của anh mãnh liệt co rút!

Một viên đạn... chuẩn xác bắn thẳng vào ống nhắm của tay súng bắn tỉa không hề lệch đi chút nào!

"Phụt!" Đạn trực tiếp xuyên qua ống nhắm của súng... bắn vào mắt anh ta... Sau đó xỏ xuyên qua ót!

Lê Kim Huyên ngồi ở trong xe, trái tim nhảy lên thình thịch... Cô biết... là Trần Xuân Độ, là Trần Xuân Độ đang cứu cô! Tuy rằng lúc này, cô vốn không thể tìm được thân ảnh của Trần Xuân Độ... Nhưng anh đang ở đâu đó trong đêm đen... bảo vệ cô!

Đêm tối kéo dài, máu tươi vô tận!

Đây hoàn toàn là chiến trường thuộc về Trần Xuân Độ!

Khi anh nâng Barrett nặng nề đó lên, toàn bộ chiến cuộc hoàn toàn thay đổi!

Có người nói, tay súng bắn tỉa là kẻ đáng sợ nhất trên thế giới này, anh ta có thể bắn chết người từ cách đó ngàn dặm, đó là những sát nhân vô hình! Anh ta có thể khống chế toàn bộ tình huống chiến cuộc trong phạm vi một ki lô mét!

Tuy nhiên, một khắc Long Vương nâng vũ khí ngắm bắn kia lên, nơi đây trở thành địa ngục âm u nhất!

Trong phạm vi hai ki lô mét... phàm là những nơi nằm trong phạm vi ngắm bắn của Barrett, tất cả đều trở thành trận địa của Trần Xuân Độ! Trong phạm vi hai ki lô mét, anh là vương giả của cuộc chiến!

Chỉ trong vòng hai giây ngắn ngủi, toàn bộ thành viên trong tổ nhỏ đánh bất ngờ kia đều bị ngắm bắn bể đầu! Hiện trường vô cùng lạnh lẽo kinh khủng!

Lúc này, Lê Kim Huyên lại cảm thấy an toàn trước nay chưa từng có! Tuy rằng Trần Xuân Độ không ở bên cạnh... Nhưng, dưới tầm mắt chăm chú của Long Vương... đây chính là chiến trường của Long Vương!

"Báo cáo... tổ nhỏ đánh bất ngờ... toàn quân bị diệt!" Một giọng nói thê lương vang lên báo cáo trong bộ đàm.

Bộ đàm hoàn toàn tĩnh mịch!

Con ngươi quan chỉ huy ửng đỏ đáng sợ không gì sánh được, cả người anh ta đều đang run rẩy! Đó là sự chấn động kinh khủng chưa từng có! Đó là tâm tình phẫn nộ lên đến cực điểm!

"Mọi người... giết chết anh ta... giết... chết anh ta! Nhất định phải giết anh ta! Tăng mạnh hỏa lực!" Giọng nói của quan chỉ huy phẫn nộ rít gào, cả người đều đang run rẩy!

Nhưng... quan chỉ huy vừa dứt lời... lại có… một tay bắn tỉa khác trúng đạn, sau đó ngã xuống!

"Ẩn nấp! Mọi người mau ẩn nấp cho tôi!" Giờ khắc này, rốt cục quan chỉ huy cũng sắp suy sụp!

"Mọi người, ẩn nấp... rút lui toàn bộ!" Giọng nói của quan chỉ huy run rẩy kinh khủng, mang theo uy nghiêm đáng sợ!

Sắc mặt cả đám tay súng bắn tỉa cực kỳ khó coi! Đây là... thất bại lớn nhất mà bọn họ trải qua kể từ lúc chào đời cho tới nay! Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi... Tổ nhỏ mười lăm người khủng bố... vậy mà lại hy sinh hơn phân nửa! Chỉ còn lại có mấy người!

Hai thanh vũ khí nóng lạnh lẽo nhắm ngay vào chiếc Maybach cách đó cả cây số!

"Nhóm nhỏ đánh bất ngờ chuẩn bị động thủ!" Quan chỉ huy quát lên lần nữa!

Cùng lúc đó, dưới đường phố cách đó mấy cây số... một đám người mặc đồ đen che mặt vũ trang đầy đủ bất ngờ đánh úp! Bọn họ đã ẩn nấp trong đêm đen từ lâu, cuối cùng thì hiện tại cũng xuất kích!

Tiểu tổ ngắm bắn, tiểu tổ đánh bất ngờ... Bọn họ liên hợp tiến hành lần hành động săn giết này!

Gương mặt Lê Kim Huyên ngây dại ra... đôi mắt đẹp hốt hoảng nhìn ra ngoài cửa sổ xe...

Trong đêm đen, đám người mặc đồ đen che mặt đánh bất ngờ hung ác xông tới, sát khí đằng nhiên!

Một gã cầm bom phá trong tay, cố hết sức làm nổ Maybach chống đạn bọc thép!

"Phụt!" Ngay khi anh ta vừa vọt tới phái trước Maybach, một viên đạn lập tức xuyên thấu qua mi tâm!

"Bịch." Người nọ ngã xuống đất!

Đám người đánh bất ngờ đằng đằng sát khí phóng về phía Maybach... nỗ lực phá hủy Maybach!

Thế nhưng, trong đêm đen từng viên đạn đột nhiên bay vụt đến!

Chỉ thấy Trần Xuân Độ đang ghé vào sân thượng toà nhà, khiêng vũ khí Barrett. Đôi mắt vô cùng thâm thúy ghé vào ống nhắm trước người, ngắm bắn đám người đánh bất ngờ kia!

Trên tòa nhà cao chọc trời mấy trăm mét, vành mắt quan chỉ huy như muốn nứt ra... gắt gao trừng mắt nhìn một màn này! Sắc mặt anh ta tĩnh mịch ngưng trọng!

Chỉ dựa vào... lực lượng của một người... đã có thể chặn lại vô số đạn có tốc độ cực cao… Tình cảnh này... anh ta đã từng nghe nói qua! Mười năm trước... anh ta từng tiếp nhận huấn luyện ở ở căn cứ... từng nghe huấn luyện viên của mình nhắc tới... Trên thế giới này... có một số người... từng chịu đựng ma luyện tựa như địa ngục... Bọn họ là ác ma bò ra từ trong địa ngục! Bọn họ có thể dùng tay trần chặn đạn... có thể ngắm bắn quỹ tích oanh kích của đạn! Bọn họ được xưng là chiến sĩ đặc chủng!

Chiến sĩ đặc chủng... lẽ nào... anh ta là... chiến sĩ đặc chủng? Một ý niệm hoảng sợ lập tức hiện lên trong đầu quan chỉ huy!

Nhưng... quan chỉ huy còn chưa kịp tự hỏi... suy nghĩ lơ đãng đã bị một đạo âm thanh sợ hãi trong bộ đàm kéo về!

"Số chín! Số chín!" Trong ống nghe của bộ đàm, một tràng tiếng gọi truyền đến!

Quan chỉ huy mạnh mẽ nhấc ống nhắm lên, quay họng súng chĩa về phía tầng thượng vị trí của tay súng bắn tỉa số chín!

Số chín... đã ngã xuống trong vũng máu... mi tâm trúng đạn!

Chớp mắt... con ngươi quan chỉ huy chợt co rụt lại! Tình thế đột ngột thay đổi!

"Mọi người, yểm hộ né tránh! Tự bảo vệ mình!" Quan chỉ huy nổi giận rống to!

Sắc mặt một đám tay súng bắn tỉa ngưng trọng không gì sánh được, tất cả mọi người đều phủ phục rồi ngã xuống, che lại thân thể của mình!

Trên tầng thượng cao cao, Trần Xuân Độ ngắm bắn bằng Barrett, sắc mặt bình tĩnh không gì sánh được... Trong miệng anh ngậm điếu thuốc, không chút kiêng kỵ rít vào nhả ra... Màn phản săn giết thuộc về anh chính thức bắt đầu!

Một tay súng bắn tỉa trốn vào góc tường trên tầng thượng, họng súng gắt gao nhắm ngay vào Trần Xuân Độ đang ở một góc khác... Anh chậm rãi điều chỉnh độ chính xác của vũ khí... đang định xạ kích...

Đột nhiên, không khí rung động! Ngay sau đó, con ngươi của anh mãnh liệt co rút!

Một viên đạn... chuẩn xác bắn thẳng vào ống nhắm của tay súng bắn tỉa không hề lệch đi chút nào!

"Phụt!" Đạn trực tiếp xuyên qua ống nhắm của súng... bắn vào mắt anh ta... Sau đó xỏ xuyên qua ót!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.