Chàng Rể Phế Vật

Chương 279: Chương 279: Cho anh một cơ hội!




Thậm chí, có mấy sói đói đã không kịp chờ đợi ra sức chen tới chỗ cô gái học cấp ba đó.

Mấy người có ý đồ riêng cũng lặng lẽ giơ móng vuốt tội ác ra...

Cô gái học cấp ba đó khóc rất đau lòng, cô rất muốn xông lên cứu anh mình, nhưng xung quanh sàn thi đấu đều có mấy người đàn ông cao lớn canh giữ, trên trán cô có một vết bầm, rõ ràng là vì mạnh mẽ xông vào.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô gái cấp ba đó, hình như cô đã khóc rất lâu, người cô khẽ run lên theo từng tiếng nấc, lộ ra vòng eo con kiến xinh đẹp, làm người khác thèm nhỏ dãi.

“Anh ơi...” Cô gái cấp ba đó vừa khóc vừa gọi, thấy anh mình bị hành hạ trên sàn thi đấu thì lòng đau như cắt.

Trần Xuân Độ híp mắt, quan sát kỹ lưỡng hai anh em.

“Cô gái này thật đáng thương... bị tên căn bã kia cưỡng biếp, anh cô ấy tới đòi một lời giải thích thì bị bắt nạt... Haizz...”

Trong đám đông ầm ĩ hỗn loạn, có một ông lão biết chút nội tình nên thở dài nói.

“Tôi sống gần đây, nên ngày nào cũng nhìn thấy hai anh em bọn họ, ba mẹ mất sớm, hai anh em sống nương tựa vào nhau... cảm thấy ông trời cố ý để cô em gái có khuôn mặt xinh đẹp, sao có thể không làm người khác nhớ nhung được? Anh cô ấy luôn trông chừng đóa hoa xinh đẹp này, nhưng thân thể yếu ớt như vậy, làm sao có thể giữ được?” Một người đàn ông cao lớn nói rất to như chuông đồng đại lữ, làm người khác đinh tai nhức óc: “Mẹ kiếp, chẳng phải là vì mấy ngày trước, anh cô ấy không đón cô ấy tan học, nên lúc đi ngang qua võ quán, đã bị tên chủ quán này nhìn trúng, nghe nói đã hãm hiếp cô ấy... Người ta là con gái mới lớn mà cũng cưỡng ép làm nhục.”

“Tên này thật chẳng ra gì! Chẳng phải cậu ta đang hủy hoại người ta à?”

“Mẹ kiếp, ỷ mình có chút cơ bắp thì lợi hại lắm à, tôi phải báo cảnh sát.”

Đám đông cực kỳ kích động, lời nói của hai người lúc nãy đã châm lửa giận rất nhiều người, nhưng lại có người nhanh chóng mở miệng, dội một chậu nước lạnh: “Người ta là mở võ quản, hiệp khách cấm dùng võ, nhưng nơi này lại có thể xưng vương trong rất nhiều võ quán được mở, nghe nói chủ quán này rất lợi hại, thực lực cao cường, vô cùng ghê gớm. Tất nhiên cậu ta có lòng tin trắng trợn hãm hiếp cô gái khác... nhưng chúng ta có cách nào ư? Hết cách rồi! Nghe nói chủ quán này liên quan đến hai đường hắc bạch, nên không ai dám chọc giận cậu ta, chỉ riêng cô gái bị cậu ta làm nhục đã không dưới mười mấy người.”

“Đúng vậy, tôi nghe nói cậu ta có quan hệ khá tốt với rất nhiều nhà võ ở Yên Kinh, dù hai anh em này oan khuất đến đâu, cũng không có chỗ phát tiết.”

Ông não đã nói ra nội tình lúc nãy bỗng lên tiếng: “Chúng ta đang ở trong địa bàn của người ta đấy, mọi người hãy tỉnh táo đi, có lẽ lần này cậu anh sẽ bị đánh chết... còn cô em thì tám chín phần không thể thoát khỏi móng vuốt chủ quán.”

Trong đám đông, rất nhiều người nhìn về phía chủ quán với vóc dáng cao lớn vạm vỡ, ánh mắt tràn ngập lửa giận, nhưng không ai dám lên tiếng.

Vì bọn họ đều biết, chỉ cần bày tỏ điều gì, rất có thể họ sẽ có kết cục như cậu anh kia.

Trên sàn thi đấu, chàng trai yếu ớt kia đã hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng, thậm chí còn chẳng bảo vệ được mình, máu me khắp người như một người máu, nằm dưới sàn.

Giờ trông anh ta đã thoi thóp, ỉu xìu, như con cá nằm trên thớt, mặc người khác chém giết.

Cô gái cấp ba đó nhìn anh ta, nước mắt trào ra, cơ thể mềm mại run dữ dội, có thể thấy, trong lòng cô cực kỳ kích động.

Chủ quán nhìn chàng trai yếu ớt từ trên cao, rồi nở nụ cười lạnh lùng hung ác, từ tốn nhấc một chân lên, giẫm lên người chàng trai đó.

“Chẳng phải cậu muốn lời giải thích à, tôi đã trả lời cậu rồi đấy.” Chủ quán cười khẩy, giọng điệu hống hách ngông cuồng: “Tôi chơi đùa em gái cậu đấy, sao nào? Hơn nữa mùi vị em gái cậu không tệ, làm tôi vẫn chưa đã thèm.”

Dứt lời, chủ quán vội ngẩng đầu, liếc nhìn cô gái cấp ba kia, rồi liếm môi, ánh mắt đầy nóng rực và trêu ghẹo.

Anh sẽ gặp báo ứng.” Chàng trai hơi yếu ớt nói, anh ta phải dốc hết sức mới nói ra được câu này.

“Báo ứng?” Chủ quán cười khẩy, giẫm mạnh lên ngón tay chàng trai gầy yếu, gót chân còn không ngừng xoay tròn, cơn đau thấu tim đã làm chàng trai nhíu chặt mày, mặt nhăn nhúm.

“Tôi chính là báo ứng của cậu và em gái cậu đây, cậu có thể làm gì được tôi?” Chủ quán cười lớn, cực kỳ trắng trợn, hoàn toàn phớt lờ xung quanh có bao nhiêu người.

Nhưng một giây sau, trong đám người đông đúc, bỗng có một chấm lửa bắn tới với tốc độ khó có thể tưởng tượng được, vọt vào miệng chủ quán.

Đầu thuốc nóng bỏng chưa cháy hết và tàn thuốc đều vọt vào miệng đang há to của chủ quán, dù nơi này nhiều người đến đâu, cũng chỉ có số ít người có thể nhìn thấy hư ảnh mới bay qua.

Một giây sau, chủ quán nhất thời biến sắc, điều làm mọi người nghi ngờ là, chủ quán lại ôm miệng, trán túa mồ hôi lạnh, khuôn mặt còn nhăn nhó hơn chàng trai gầy yếu kia gấp mấy lần.

Như thể anh ta đã chịu đựng nỗi đau đớn khôn nguôi, cúi người ho dữ dội, rất nhiều người nhìn thấy anh ta phun ra lớp bụi nào đó, mà màu sắc rất giống tàn thuốc.

Chủ quán nhanh chóng phun ra một đầu thuốc, giờ anh ta đang kêu gào đau đớn, vì rất nhiều chỗ trong miệng đều phồng rộp.

Bình thường phồng rộp sau khi bị bỏng rất dễ chữa trị, nhưng chủ quán lại bị phồng trong miệng.

“Rắc rắc...”

Chủ quán siết chặt nắm đấm, vẻ mặt thù hận, mọi người xung quanh đều im lặng, không khí yên ắng đến đáng sợ.

Chủ quán hiếm khi giận dữ, làm mọi người không ngừng run rẩy.

Chủ quán liếc nhìn một vòng, kể cả cô gái cấp ba kia, hầu như ai cũng cúi đầu lúc anh ta tức giận.

Vì giờ hơi thở trên người chủ quán quá mạnh mẽ, làm bọn họ không dám bất kính.

Nhưng ngoại trừ một người.

Cách đó mười mấy mét, có một bóng người đang đút tay vào túi quần, cực kỳ bình tĩnh đứng nhìn chủ quán.

Uy thế bộc phát trên người chủ quán không hề có tác dụng với anh.

Sau khi chủ quán liếc nhìn một lượt, thì tầm mắt dừng trên người Trần Xuân Độ, nhìn chằm chằm anh, rồi nhấc chân đi tới: “Đầu thuốc này là do cậu ném?” Chủ quán lạnh lùng chất vấn.

“Nhảm nhí, ngoài tôi ra thì còn ai nữa?” Trần Xuân Độ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn chủ quán.

Nhưng ông lão đứng bên cạnh lại kinh ngạc, phải biết rằng, Trần Xuân Độ cách chủ quán tới mười mấy mét.

Nhưng Trần Xuân Độ lại có thể ném cực kỳ chuẩn xác thứ như đầu thuốc vào miệng chủ quán, độ chính xác này làm người khác căm phẫn.

Rất khó để tưởng tượng, nếu lúc nãy Trần Xuân Độ không ném đầu thuốc, mà là vũ khí như phi đao phi tiêu thì sao?

“Cậu cũng muốn chết?” Nghe Trần Xuân Độ trả lời dứt khoát như thế, mắt chủ quán nhất thời lạnh lẽo, nhìn chằm chằm anh hỏi.

Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc, vò mái tóc bù xù, bình tĩnh nhìn chủ quán hỏi: “Anh có tư cách khiến tôi chết à?”

Chủ quán sửng sốt, mọi người ồ lên, vì Trần Xuân Độ quá hống hách, gần như nằm ngoài dự đoán của họ.

Ai ngờ nơi này bỗng xuất hiện một người ngang nhiên khiêu khích chủ quán.

“Cậu ta điên rồi, tôi nghe khẩu âm cậu ta không giống người Yên Kinh chúng ta, có lẽ cậu ta là người nơi khác, chưa có ai dám khiêu khích chủ quán như vậy, có thể, không, chắc chắn kết cục của cậu ta sẽ thảm hại anh trai cô gái kia.”

“Cậu ta muốn chết à, đúng là tên chán sống, không ngờ cậu ta dám ăn nói như vậy với chủ quán, cậu ta không nhìn thấy hậu quả người trên sàn thi đấu kia à?”

Chủ quán nhìn Trần Xuân Độ, rồi híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, lộ vẻ mặt chế giễu: “Cậu hỏi cậu ta xem tôi có tư cách không?”

Vừa dứt lời, chủ quán bỗng dùng sức, chàng trai gầy yếu kia vì đau đớn mà mặt nhăn nhúm, phát ra tiếng hét thảm thiết.

“Anh!” Cô gái 18 tuổi kia không ngừng rơi nước mắt, ra sức muốn xông lên.

Nhưng mấy người duy trì lý trí bên cạnh cô vẫn kéo cô lại, nếu cô xông lên như vậy, sẽ chết chắc.

Cuối cùng, Trần Xuân Độ đã nhìn thấy mọi chuyện, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo.

Không ai nhận ra, vẻ bình tĩnh hiện tại của anh đã lạnh lẽo hơn nhiều.

Trần Xuân Độ sải bước đi tới, chàng trai bị chủ quán giẫm mạnh dưới sàn thi đấu đang nhìn anh, đau đớn há miệng, rõ ràng đang bảo anh đừng tới đây.

Nhưng Trần Xuân Độ làm như không nhìn thấy, anh đi tới bên sàn thi đấu, hai tay đút vào túi quần, bĩu môi nhìn chủ quán, rồi nói: “Anh thả cậu ta ra đi.”

“Nếu tôi không thả thì sao?” Chủ quan liếc nhìn Trần Xuân Độ, cười khẩy, rõ ràng anh ta hoàn toàn xem thường anh.

Không những thế, chủ quán càng cười dữ tợn, anh ta nhấc chân, giẫm thẳng lên đầu chàng trai kia.

Chủ quán nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt đầy đắc ý và trào phúng không hề giấu giếm, như thể trên mặt đã viết một câu: “Cậu có thể làm gì được tôi?”

Xoạt!

Sắc mặt Trần Xuân Độ nhất thời lạnh lẽo, cả người bộc phát hơi thở thâm thúy.

Lúc đó, Trần Xuân Độ như hóa thành hung long tàn bạo, nhiệt độ trong võ quán nhanh chóng giảm xuống.

Ngay cả chủ quán đứng ở trung tâm sàn thi đấu, cũng không khỏi run lên, sâu trong linh hồn dâng lên tia sợ hãi.

“Xảy ra chuyện gì vậy, sao tôi bỗng thấy lạnh thế?” Có người lẩm bẩm, không hiểu tại sao.

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm chủ quán, ánh mắt bình tĩnh sâu xa, giờ đang hiện lên vẻ lạnh lẽo không thể diễn tả.

“Vậy thì tôi sẽ thay trời hành đạo.” Trần Xuân Độ gằn từng câu từng chữ, dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, anh nhấc từng bước đi vào sàn thi đấu.

Hành động của Trần Xuân Độ nhất thời kinh động đến rất nhiều người.

“Cậu ta định làm gì... trời ơi, cậu ta điên rồi ư?”

“Không ngờ cậu ta dám khiêu chiến... chủ quán? Khiêu chiến với chủ quán chỉ có con đường chết.”

“Thanh niên này quá kích động, cậu ta không nghĩ thử xem mình có bao nhiêu sức lực, mà cứ thế muốn chết.”

Lúc Trần Xuân Độ bước vào sàn thi đấu, vô số người kinh ngạc ở xung quanh, đều nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Ngay cả chủ quán cũng mơ màng một lúc mới phản ứng lại, rồi cười lớn, nhìn Trần Xuân Độ bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ngu ngốc như cậu... tự mình dâng đến cửa... ha ha ha.”

Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn chủ quán, như thể không động lòng với thế giới bên ngoài.

Anh nhìn chủ quán, ánh mắt hiện lên tia chế giễu: “Giờ tôi cho anh một cơ hội rập đầu nhận sai, để xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.