Chàng Rể Phế Vật

Chương 280: Chương 280: Giẫm đạp dưới chân




Trần Xuân Độ vừa nói xong lập tức cả hiện trường yên lặng như tờ.

Rất nhiều người nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt lạ lùng và vẻ mặt khác thường.

Ở xung quanh Yên Kinh này có ai mà không biết ông chủ võ quán này tàn bạo cỡ nào. Dường như chẳng có người nào dám thách thức ông ta.

Bởi vì cái giá phải trả khi thách thức ông ta thất bại là mất mạng. Dù có nhận thua cầu xin tha mạng cũng vô ích, sẽ bị ông chủ võ quán đánh chết tươi.

Không chỉ vậy nếu người đó thách thức trước thì nhất định phải ký giấy sinh tử, cho nên ông chủ võ quán sẽ không cần chịu bất kỳ trách nhiệm gì, tất cả là tại người thách thức tự tìm cái chết.

Mà Trần Xuân Độ muốn thách thức ông chủ võ quán đương nhiên sẽ phải ký giấy sinh tử.

Điều khiến mọi người không ngờ là Trần Xuân Độ lại còn dám bảo ông chủ võ quán quỳ xuống xin lỗi!

Ông chủ võ quán lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, sau khi quan sát kỹ lưỡng ông ta cười ha ha, bỗng giơ chân lên đạp xuống lần nữa!

"Hic..." Người đàn ông gầy gò dưới chân ông chủ võ quán hít sâu một hơi, rên lên đau đớn.

"Bảo tao xin lỗi? Mày là cái thá gì, đợi lát nữa tao sẽ khiến mày thê thảm hơn cả gã ta!" Người đàn ông cười ha ha, sau đó bàn tay to lớn đánh về phía Trần Xuân Độ.

Cũng đúng lúc này, Trần Xuân Độ vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng khi người đàn ông kia sắp chụp được anh thì bóng dáng của Trần Xuân Độ bỗng lóe lên, giống như lùi về sau vài bước.

Nhưng không ai ở đó có thể nhìn rõ, rất nhiều người đều dụi mắt, nghệch mặt ra không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Trần Xuân Độ vẫn đứng đó, vẻ mặt bất động... nhưng tại sao ông chủ võ quán lại không bắt được anh?

Những người bình thường này đương nhiên không ngờ tốc độ vừa rồi của Trần Xuân Độ quá nhanh, chỉ một cái chớp mắt đã khiến cho ông chủ võ quán không phản ứng kịp, vẻ mặt ngơ ngác.

Mà ông chủ võ quán dường như nhận ra nguy hiểm, nên ông ta ông ta càng giận dữ hơn, bàn tay lớn vung lên, chụp mạnh về phía Trần Xuân Độ.

Vẻ mặt ông chủ võ quán khinh thường, ông ta không thể cho phép thứ tôm tép như Trần Xuân Độ khiêu khích oai nghiêm của ông ta.

Ông chủ võ quán siết chặt nắm đấm, nhưng khi nắm đấm của ông ta võ quán sắp đánh vào người Trần Xuân Độ thì anh hơi nghiêng đầu né tránh nắm đấm to như bao cát kia ông ta.

Tiếp đó thân hình của Trần Xuân Độ lóe lên, xuất hiện trên lôi đài.

Dười lôi đài, nữ sinh trung học đang cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mặt cực kỳ lo lắng.

Cô ta biết Trần Xuân Độ đã ra mặt vì anh trai cô ta, nhưng khi cô ta thấy bộ dáng gầy gò, đen nhẻm kia của Trần Xuân Độ đương nhiên sẽ không nghĩ có thể đòi lại công bằng cho anh trai cô ta được.

Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê đảo vòng quanh trong hốc mắt của nữ sinh cấp ba. Cô ta dồn hét sức tập trung vào Trần Xuân Độ. Cô ta chỉ cầu mong người đàn ông có lòng tốt này sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng thoáng chốc chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Sau khi Trần Xuân Độ lên lôi đài, anh dìu người đàn ông gầy gò đang nằm thoi thóp sang một bên.

Nhưng vào lúc này, nương theo tiếng cười giễu cợt là một cú đấm dồn hết sức mạnh của ông chủ võ quán đột nhiên hạ xuống, đập lên lưngTrần Xuân Độ, phát ra tiêng kêu nặng nề.

Đám người ngạc nhiên thốt lên, ngay cả nữ sinh cấp ba kia khi thấy đòn tấn công đột ngột của ông chủ võ quán cũng lo lắng tột độ.

"Tiên sư nó, ông chủ võ quán này thế mà lại đánh lén!"

"Đồ mặt dày. Với thực lực của ông ta thế mà không biết xấu hổ lại đi đánh lén người khác. Đúng là đồ tê tiện vô liêm sỉ!"

"Nếu anh ta không đỡ được đòn đánh lén này, chắc chắn sẽ bị thương tới ngũ tạng lục phủ!"

Trong đám người không ngừng bùng nổ ra từng tiếng than thở. Khi bọn họ thấy ông chủ võ quán xuất hiện sau lưng Trần Xuân Độ, ai cũng lo cho anh chưa kịp bắt đầu đã kết thúc!

Còn trên lôi đài, nụ cười trên mặt của ông chủ võ quán trở nên vặn vẹo, lạnh lẽo, giọng nói càn rỡ vang vọng trên không trung: "Muốn chết!"

Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt ông chủ võ quán lập tức cứng ngắc, ông ta nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.

Ông ta cảm thấy rõ ràng nắm đấm của mình dường như không đập vào lưng của một con người mà càng giống đập trúng vào một tấm thép cứng rắn không gì phá nổi hơn!

Giây tiếp theo ông chủ võ quán liên tục lùi về sau, bị đẩy tới mép lôi đài. Hổ khẩu của ông ta tê dại, đau đớn tột cùng.

Ông ta nhớ rõ ràng cú đấm này là đánh lên lưng của Trần Xuân Độ, nhưng tại sao... cái lưng mà con người rất khó luyện tập, là chỗ yếu ớt nhất lại cứng rắn đến độ khiến người ta giận sôi.

Trần Xuân Độ quay đầu lại nhìn ông chủ võ quán, khóe miệng khẽ nhếch lên mỉa mai: "Ai tìm chết?"

"Đồ giun dế, người đầu tiên là gã đàn ông kia, đứa tiếp theo chính là mày." Ông chủ võ quán sa sầm mặt, lạnh lùng nói.

"Chỉ biết khua môi múa mép thì có ích gì." Trần Xuân Độ rút ra một điếu thuốc, rít một hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói thuốc: "Tôi đây sẽ thay trời hành đạo quét sạch loại người cặn bã như ông."

"Mà có lẽ ông cũng không xứng làm người." Trần Xuân Độ nhìn ông chủ võ quán, từ đầu tới cuối anh ra tay chẳng được mấy lần.

Nhưng như vậy không có nghĩa là anh sẽ bỏ qua cho ông chủ võ quán.

Ông chủ võ quán nhìn Trần Xuân Độ bằng vẻ mặt lạnh lẽo, cả người phảng phất như được bao phủ bởi luồng khí lạnh lẽo khiến người khác sợ run.

Vẻ mặt giễu cợt trên mặt ông chủ võ quán càng lúc càng lạnh lẽo, ông ta nhìn Trần Xuân Độ bằng ánh mắt kiêu ngạo như nhìn một con kiến.

***

Lúc này, bên ngoài võ quán.

Một chiếc Maybach từ từ phi nước đại trên đường Yên Kinh, theo lệnh của Lê Thần Vũ, tốc độ của chiếc Maybach dần chậm lại, ở thành phố nhộn nhịp này cảnh tượng đó trở nên rất bắt mắt.

Không giống như bên ngoài xe, Maybach là siêu xe, hiệu quả cách âm đương nhiên là hàng đầu, không gian bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong không khí.

Ở ghế sau, Lê Thần Vũ nhìn ngoài cửa sổ xe, cảnh vật dần dần thu lại, vẻ mặt bình tĩnh, dần dần hiện lên tia cảm thán.

"Cậu Lê đã lâu không ra khỏi nhà họ Lê rồi. Cậu thấy Yên Kinh có thay đổi chút nào không?"

Lê Thần Vũ gật đầu: "Là thành phố hàng đầu của nước C, nơi đây đúng là thay đổi quá nhanh. Tôi đã quen với cuộc sống tu tâm thanh tịnh, đột nhiên phải hòa nhập vào nơi này lần nữa, trong lòng vẫn chưa thích ứng lắm."

Thư ký ở bên cạnh cười nói: "Ông chủ đã nói, để cho cậu làm quen với nơi này một chút, ngày mai trong hội đổ thạch, những người có tài sẽ bộc lộ ra hết, như vậy cậu cũng dễ đối phó hơn."

Lê Thần Vũ nhìn ngoài cửa xe, ánh mắt đột nhiên dừng ở lối vào của một võ quán, hứng thú hét lên: "Dừng xe."

Chiếc Maybach dừng lại, Lê Thần Vũ mở cửa xe, khẽ nói: "Sao võ quán này lại nhộn nhịp như vậy?"

Thư ký nhìn lướt qua rồi giải thích: "Võ quán này mạnh nhất trong số các võ quán xung quanh. Ông chủ võ quán này vô cùng xảo trá và tàn bạo. Thường ngày võ quán này vắng tanh như chùa bà đanh, không biết hôm nay sao lại có nhiều người vậy..."

"Vào xem thử." Lê Thần Vũ đút hai tay vào túi quần, hờ hững nói, sau đó nhàn nhã bước vào.

"Vâng."

***

"Ngày hôm nay, mày không thể rời khỏi nơi này." Ông chủ võ quán hừ lạnh, đạp mạnh một chân xuống sàn đấu, khiến mặt đất run lên.

Ông chủ võ quán thét lớn lên, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, giống như một gã khổng lồ nhỏ, lao thẳng về phía Trần Xuân Độ.

"Không!"

Cô nữ sinh trung học mười tám tuổi ôm người đàn ông gầy gò nhìn thấy cảnh tượng này sợ hãi kêu lên.

Bởi vì Trần Xuân Độ là người duy nhất ra mặt vì bọn họ, nên đương nhiên cô ta không muốn nhìn thấy Trần Xuân Độ bị ông chủ võ quán đánh chết tươi!

Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, nhìn thấy ông chủ võ quán vọt tới, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn đang chậm rãi nhả ra thêm một vòng khói thuốc.

"Điếc không sợ súng." Ông chủ võ quán thấy dáng vẻ bình tĩnh khác thường của Trần Xuân Độ, trong lòng cười nhạo, hai tay nắm chặt, lao ra tấn công nhanh như chớp!

Không khí run lên tựa như tiếng sóng vỗ.

Lúc này, rốt cuộc trong mắt Trần Xuân Độ cũng lóe lên tia khinh thường!

Dường như đang giễu cợt ông chủ võ quán quá yếu ớt.

Nắm đấm của ông chủ võ quán đánh về phía Trần Xuân Độ, nhưng khiến khán giả ở đó bất ngờ là bọn họ không thấy bóng người bay cao lên như mọi khi, mà là sự bình tĩnh đến khác thường.

Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ, cả người ông chủ võ quán run rẩy, giống như đang giãy dụa, khi ánh mắt của tất cả khán giả đều dồn về nắm đấm của ông chủ võ quán kia thì đồng loạt sững sờ.

Bởi vì, nắm đấm to như bao cát của ông chủ võ quán đã bị Trần Xuân Độ giơ tay lên nhẹ nhàng chụp lấy!

Trần Xuân Độ phả khói thuốc vào mặt ông chủ võ quán, dáng vẻ cực kỳ sung sướng và ung dung, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ đỏ mặt tía tai của ông chủ võ quán.

Không ai có thể thấy được Trần Xuân Độ đã ra đòn như thế nào, nhưng ông chủ võ quán có thể cảm nhận được sức mạnh của mình như sa vào vũng lầy, mà cánh tay kia của Trần Xuân Độ như gọng kìm siết chặt tay ông ta, khiến ông ta không thể nào rút ra được.

"Ngay cả sức giết gà còn không có mà dám đòi giết tôi?"

Trần Xuân Độ hờ hững thốt lên, ánh mắt khinh thường nhìn ông chủ võ quán.

Gân xanh trên trán ông chủ võ quán nhảy lên, đây đúng là sỉ nhục trắng trợn mà!

Đã có rất nhiều người mất mạng trong tay ông chủ võ quán, thế mà lại có một ngày ông ta bị người khác mỉa mai, ngay cả sức giết gà cũng không có... Cả người ông ta run lẩy bẩy, tức điên lên!

"Chết!"

Vẻ mặt ông chủ võ quán dữ tợn, thét lên một tiếng, tung một đòn đá hiểm hóc về phía Trần Xuân Độ.

Mà Trần Xuân Độ dường như đã đoán trước được, nhẹ nhàng tránh được một cước này, nhìn qua dễ như ăn bánh.

***

Lê Thần Vũ bước vào võ quán, lúc này người trong trong võ quán càng lúc càng đông, gần như chật cứng.

Cũng may bên cạnh Lê Thần Vũ lúc nào cũng có vệ sĩ, bọn họ vì anh ta mà mạnh mẽ mở ra một lối đi, để anh ta có được không gian thoáng đãng.

Sau khi tìm được vị trí tốt, thư ký đi theo Lê Thần Vũ bước vào, đặt một chiếc ghế xếp xuống đất, để anh ta ngồi lên đó.

Lê Thần Vũ vừa mới ngồi xuống, liền liếc nhìn khắp võ quán một lượt, khi thấy bóng người trên lôi đài kia, ánh mắt anh ta ngưng lại!

Khóe miệng Lê Thần Vũ giật giật, ánh mắt ngưng lại, nhìn bóng dáng kia, sâu trong đáy mắt toát lên vẻ kinh ngạc!

Đương nhiên Lê Thần Vũ sẽ không quên người đàn ông đã trở thành ác ma trong những giấc mơ của anh ta!

Nếu không gặp anh ta, Lê Thần Vũ sẽ không trở về Yên Kinh, sẽ không mất đi một cánh tay, sẽ không khiến địa vị của anh ta trong nhà họ Lê tụt dốc không phanh, và anh ta sẽ không rơi vào vực sâu chán chường như vậy.

Đương nhiên tất cả mọi việc đều tại tên Trần Xuân Độ kia!

Lê Thần Vũ thấy Trần Xuân Độ, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, tâm trạng tĩnh lặng như mặt hồ bấy lâu nay bỗng sinh ra gợn sóng.

Ánh mắt Lê Thần Vũ lóe lên suy nghĩ phức tạp, thư ký bên cạnh phát hiện anh ta hơi khác lạ liền hỏi: "Cậu Lê, cậu không sao chứ?"

Lê Thần Vũ nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nới lỏng các khớp ngón tay trắng nõn đang siết chặt ra, hờ hững như thường nói: "Tôi không sao."

"Cậu Lê, nơi đây đông người phức tạp, không bằng chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi?" Thư ký ở bên cạnh đề nghị nói.

"Không!" lúc này Lê Thần Vũ đột nhiên lên tiếng. Hai mắt anh ta dán chặt vào bóng dáng trên lôi đài, một suy nghĩa phức tạp dần dần hiện lên trong mắt: "Chúng ta cứ ở đây xem hai con khỉ quyết đấu trên lôi đài."

Thư ký bên cạnh gật đầu, đối với Lê Thần Vũ, kiểu đấu võ trong võ quán này chẳng khác gì cuộc đấu đá giữa bầy khỉ, chẳng qua nhìn kỹ lại cũng có vẻ rất thú vị.

Mặc dù vẻ mặt của Lê Thần Vũ vẫn thờ ơ, nhưng ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi bóng hình của Trần Xuân Độ lần nào.

Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ bằng vẻ mặt bình tĩnh như không. Lúc này khí chất của anh dường như đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Tâm trạng của Lê Thần Vũ đã được thay đổi dưới sự giúp đỡ của Lê Hồng, ánh mắt Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ lóe lên vài tia thương hại.

Anh ta, một ngày nào đó, sẽ tiếp quản gánh nặng của Lê Hồng, phụ trách Yên Kinh... và Trần Xuân Độ sẽ bị anh ta giẫm đạp dưới chân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.