Chàng Rể Phế Vật

Chương 412: Chương 412: Cũng chỉ có như vậy!




Cả người Dracula cứng đờ tại chỗ giống như đã hóa thạch.

Vào giờ phút này, đầu óc gã ta trống rỗng, Dracula cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào thanh chủy thủ đang cắm trong ngực mình kia, cả người choáng váng!

Trong đôi mắt Dracula ánh lên vẻ khiếp sợ khó mà tưởng tượng được, gã ta nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, sắc mặt dại ra giống như là thấy quỷ.

“Sao mày lại là anh ta được chứ…” Một lúc lâu sau, Dracula ngơ ngác mở miệng, ngực phập phồng kịch liệt, khó mà bình tĩnh lại được.

“Tại sao tôi không thể là anh ta?” Trần Xuân Độ cầm mũi nhọn trong tay, chậm rãi cất bước đi tới trước mặt Dracula.

Hai mắt Dracula nhìn chằm chằm vào con dao găm long nha cắm trên ngực rồi lấy tay rút ra, khi nhìn thấy thanh dao đó thì hai mắt đột nhiên hung hăng co rụt lại!

Thân hình Dracula run rẩy kịch liệt, trong mắt ánh lên sự lạnh lẽo, còn có sự kinh hãi đến tột cùng!

gã ta nắm chặt lấy thanh chủy thủ, một lúc lâu sau mới phun ra một câu, lắc đầu run rẩy nói: “Không thể nào, đây chắc chắn không phải là sự thật!”

“Là thật hay giả thì trong lòng mày tự hiểu rõ.” Trần Xuân Độ thản nhiên nói, mỗi một từ truyền vào trong tai Dracula đều khiến nội tâm gã ta khó khó mà bình tĩnh được.

Đúng vậy, hai tay Dracula nắm chặt lấy thanh chủy thủ, gã ta rõ hơn bất cứ người nào, sao con dao găm long nha này có thể là giả được chứ? Đây chắc chắn là hàng thật! Đây là chế khí đại sư có địa vị giáo chủ duy nhất trong giới chế vũ khí ở hải ngoại đã tự tay chọn lựa những tài liệu hoàn mỹ rồi tự tay chế tạo cho long vương!

Long nha của long vương vô cùng kiên cố, không gì phá nổi, có thể nói là thần binh lợi khí!

Mà bây giờ lại đang nằm trong tay Dracula… Chuôi dao ôn nhuận, mà lưỡi lại lạnh lẽo đến xương tủy… Hai tay Dracula đang nắm lấy nó đều cảm nhận được sự lạnh lẽo thẩm thấu vào xương cốt, giống như muốn xâm nhập vào linh hồn!

“Long nha… Đây chính là long nha trong truyền thuyết!” Dracula cầm long nha, cả người run rẩy, gã ta cầm vũ khí mà như đang cầm một quả bom nổ chậm khiến gã ta run sợ không thôi!

Hai chân của Dracula đều đang run run rẩy, hô hấp cũng vô cùng dồn dập!

Rốt cuộc Dracula cũng phản ứng lại, người đàn ông đứng trước mặt gã ta lại là long vương trong truyền thuyết!

Trong lúc cô ta nhìn lại, Trần Xuân Độ đã ra tay, khỏi cần nghĩ cũng biết kết cục của Dracula, hẳn là rất bi thảm.

“Khụ khụ…” Đột nhiên Tô Loan Loan ho khan mấy tiếng. Khi cô ta buông tay che miệng ra thì bất chợt phát hiện trên bàn tay xuất hiện một ngụm máu màu đỏ chói mắt. Trong cơ thể cô ta bị thương nặng, cô ta ho ra máu!

“Cô bị thương rồi, mau ngồi xuống!” Lê Kim Huyên nghe thấy Tô Loan Loan ho khan, lúc này mới lấy lại tinh thần. Cô vội kéo một cái ghế tới, đỡ Tô Kim Loan suy yếu ngồi xuống.

Sau khi Tô Loan Loan ngồi, Lê Kim Huyên tựa người bên cạnh cửa sổ, tầm mắt vẫn luôn nhìn Trần Xuân Độ ở trên sân cỏ chưa từng dời đi.

Lê Kim Huyên chăm chú nhìn Trần Xuân Độ. Cô ở trên tầng lầu rất cao, hơn nữa khoảng cách lại xa như vậy, vì thế cô vốn không thể nhìn rõ. Tuy nhiên cô vẫn chưa hề quên người đàn ông đã từng cứu mình.

“Cái người cứu tôi đó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tôi rất lo lắng cho anh ấy… lỡ như…” Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói.

“Sẽ không sao đâu.” Lê Kim Huyên còn chưa nói hết, Tô Loan Loan đã ngắt lời.

Lê Kim Huyên hơi sững sờ, cô lập tức nhìn về phía Tô Loan Loan với vẻ nghi vấn, cô không rõ vì sao Tô Loan Loan lại chắc chắn như vậy.

Lúc này Tô Loan Loan mới ý thức được mình nói sai, cô ta vội vã giải thích: “Tổng giám đốc Lê, vừa nãy cô cũng nhìn thấy thực lực của người đó rồi, ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ. Mà người thần bí kia lại có thể ép lùi gã ta, rõ ràng là thực lực của anh ta cũng không hề thua kém. Nếu như anh ta có thể đứng ra, vậy thì anh ta vốn rất có lòng tin đối với chính mình… Với lại chúng ta ở đây quan sát thân thủ của anh ta thì cũng có thể thấy anh ta rất điêu luyện… Nếu như anh ta thật sự không địch lại, ít nhất cũng sẽ có khả năng rút lui an toàn.” Tô Loan Loan vội vàng giải thích. Lúc này Lê Kim Huyên mới phản ứng kịp, cô hết sức tán thành với lời nói của Tô Loan Loan, lập tức yên tâm hơn không ít.

Bỗng nhiên, Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, mở miệng hỏi Tô Loan Loan: “Cô nghĩ người đó có phải là người thần bí trước đây hay không?”

“Trước đây?” Tô Loan Loan đương nhiên hiểu rõ người thần bí mà Lê Kim Huyên đang ám chỉ chính là cái người đã giúp cô năm lần bảy lượt kia… Tô Loan Loan suy tư một lát rồi lắc đầu nói: “Xin lỗi, Tổng giám đốc Lê, tôi không đoán được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.