Chàng Rể Phế Vật

Chương 496: Chương 496: Dự tiệc!




Yên Kinh hôm nay cũng giống như mọi ngày, trước cửa biệt thự nhà họ Lê vẫn có tấp nập xe cộ ra vào không ngớt, vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên, cuối con đường có một bóng mờ giống như tia chớp màu xanh lam lao nhanh về phía biệt thự nhà họ Lê!

Đó là một chiếc xe sang Bugatti trị giá ba mươi tỷ, đủ để chứng minh chủ xe có thân phận không tầm thường và gia thế hiển hách!

Trong lúc chiếc xe Bugatti kia lao tới gần biệt thự họ Lê, nó đột nhiên giảm tốc độ và đánh tay lái, trượt đi một cách khoa trương về phía biệt thự nhà họ Lê!

"Két!"

Bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động chói tai làm cho người ta thấy ê răng!

Chiếc xe Bugatti đỗ vững vàng ở trong chỗ đậu xe tại cửa biệt thự nhà họ Lê, một người làm trong biệt thự nhà họ Lê cung kính bước tới, mở cửa xe ra.

Ngay sau đó, một bóng người bước ra. Đó là một người thanh niên còn đẹp trai hơn cả Lê Thần Vũ. Anh ta cúi đầu liếc nhìn chiếc Rolex trên cổ tay của mình, khóe miệng cong lên cười thản nhiên, lẩm bẩm: “Mình tới vẫn không tính là quá muộn."

"Cậu chủ." Người làm nhà họ Lê kia đột nhiên quỳ xuống, thái độ cung kính khiêm nhường.

"Dẫn đường." Người thanh niên kia chậm rãi nói: “Tôi đang chơi vui vẻ ở Châu Âu, Lê Thần Vũ đột nhiên gọi nhiều người về như vậy, nếu không thể làm tôi thỏa mãn, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Lê Thần Vũ!"

"Thưa cậu, cậu Thần Vũ thậm chí mời cả gia chủ tới." Người làm nhà họ Lê kia nói.

Người thanh niên kia nhướng mày: “Gia chủ cũng tới à? Rốt cuộc anh ta định làm gì vậy?"

"Tôi nghe nói là tổ chức bữa tiệc riêng này vì chuyện của Lê Kim Huyên." Người làm kia cung kính trả lời.

"Bữa tiệc riêng? Lê Kim Huyên à?" Sau khi người thanh niên kia nghe được tên của Lê Kim Huyên, vẻ mặt thoáng kinh ngạc: “Cô ta và ba cô ta đã bị nhà họ Lê xóa tên và đuổi ra khỏi nhà, sao còn có thể giở trò gì nữa?"

"Chuyện này... tôi cũng không rõ lắm." Người làm nhà họ Lê dẫn người thanh niên vào biệt thự nhà họ Lê, cúi đầu trước người thanh niên rồi quay trở lại, tiếp tục trông cửa nhà họ Lê.

Mà người thanh niên đứng ở trong sân đình một lúc, đột nhiên có một giọng nói bình thản, thâm thúy vọng vào trong tai anh ta: “Lê Tu Văn, cậu là con cháu dòng chính của nhà họ Lê, còn thật sự biết cách hưởng phúc đấy. Từ trước tới nay, cậu chưa từng gánh vác trách nhiệm nên có của người dòng chính."

Tiếng nói này vừa vang lên, cả người Lê Tu Văn lập tức run rẩy, chợt quay đầu nhìn về một phía.

"Bịch bịch bịch bịch..."

Người còn chưa tới nhưng thân đã tới trước, những tiếng bước chân vang dội chậm rãi vọng đến. Ngay sau đó, Lê Thần Vũ đi cùng một người làm và một cô người hầu xuất hiện ở trong tầm mắt của Lê Tu Văn.

"Anh họ." Lê Tu Văn nhìn về phía Lê Thần Vũ, quan sát sơ qua, ánh mắt nhanh chóng nhìn ống tay áo trống rỗng của Lê Thần Vũ.

"Mấy tháng không thấy, sao anh họ lại thiếu một cánh tay vậy? Chẳng lẽ đây chính là trách nhiệm mà anh nói tới à?" Lê Tu Văn cười ha ha, đối mặt với sự châm chọc của Lê Thần Vũ lại đáp trả không hề thương tiếc.

Câu này của Lê Tu Văn rõ ràng đã chọc trúng chỗ đau của Lê Thần Vũ, ánh mắt anh ta thoáng lạnh, thản nhiên nói: “Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, chờ bữa tiệc riêng bắt đầu, tôi sẽ gọi cậu."

Lê Thần Vũ nói xong thì xoay người rời đi. Đúng lúc này, Lê Tu Văn đột nhiên gọi anh ta lại, nói: “Anh họ, tôi chẳng có tâm tư nào tranh quyền với anh, Lê Thần Yên vừa chết, nhà họ Lê sớm muộn cũng sẽ là của anh. Tôi chỉ muốn hỏi, có cần gọi chúng tôi từ các nơi về vì một kẻ đã bị gia tộc đuổi đi sao? Rốt cuộc anh muốn xử lý cô ta thế nào?"

Lê Thần Vũ chợt dừng chân, lát sau mới nghe được giọng nói của anh ta vọng tới: “Không phải cậu muốn có người đẹp nhất à? Muốn thì bắt qua là được rồi."

"Cảm ơn anh họ." Lê Tu Văn lộ vẻ vui mừng. Anh ta tất nhiên từng nghe nói Lê Kim Huyên đã trở thành người đẹp có nhan sắc không tệ. Đây chính là một sở thích của Lê Tu Văn. Cho dù giữa bọn họ có quan hệ máu mủ nhưng đối với anh ta, Lê Kim Huyên chỉ giống như một món đồ chơi trong tay, anh ta sẽ chẳng e ngại gì.

Dù sao người đẹp và mình có quan hệ máu mủ, cho tới nay anh ta còn chưa thử xem có mùi vị thế nào.

Trên mặt Lê Tu Văn đột nhiên hiện ra vẻ dâm đãng, xoay người nói với một người làm nhà họ Lê: “Đi thôi, dẫn tôi đi nghỉ một lát."

...

Lê Thần Vũ ngồi trên một sofa vô cùng sang trọng, không nhịn được hừ lạnh, vẻ mặt lạnh lùng. Anh ta không có thiện cảm với Lê Tu Văn. Trong mắt anh ta, cho dù Lê Tu Văn cũng là một người dòng chính nhưng từ nhỏ đến lớn đều quá ham chơi, suốt ngày chỉ muốn sống phóng túng, căn bản không có khả năng tham dự vào cuộc tranh quyền nhà họ Lê, càng không thể nào uy hiếp được địa vị của Lê Thần Vũ.

Mà một người như vậy qua Châu Âu tìm một lần mười người phụ nữ tây cao lớn, lại dám châm chọc anh ta không còn cánh tay!

Theo Lê Thần Vũ thấy, Lê Tu Văn thậm chí còn không xứng nói chuyện với mình!

Vẻ mặt Lê Thần Vũ thâm trầm như nước, chờ tới ngày mình hoàn toàn đứng vững ở nhà họ Lê, người đầu tiên trừng trị chính là Lê Tu Văn!

"Thưa cậu, lại có mấy người họ hàng đến." Một người làm vội vàng từ bên ngoài đi đến báo cáo.

"Đi đi, đi qua đón bọn họ." Vẻ mặt Lê Thần Vũ nhanh chóng trở lại bình thường, gương mặt bình thản như chưa từng có chuyện xảy ra.

Từng chiếc xe hơi sang trọng lần lượt lao tới, dừng lại ở trước cửa biệt thự nhà họ Lê. Từng chiếc xe hơi sang trọng tạo thành một cảnh tượng vô cùng chấn động, quả thật giống như một trung tâm triển lãm xe hơi sang trọng vậy!

Đây rất có thể là một lần tập trung xe hơi sang trọng nhiều nhất ở Yên Kinh. Càng lúc càng có nhiều chiếc xe con dừng lại trên con đường cách đó không xa. Nhìn từng chiếc xe sang trọng với thương hiệu Rolls Royce, Maserati, Bugatti, Maybach... các tài xế trên đường chấn động tới mức gần như phát điên!

"Nhà họ Lê này là nhà họ Lê ở Yên Kinh sao?"

"Trời ơi, tôi nhìn thấy gì vậy? Nhiều xe hơi sang trọng như vậy, tôi không hoa mắt chứ?"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Gần đây Yên Kinh rung chuyển như vậy mà còn có nhiều xe hơi sang trọng đậu ở cửa biệt thự nhà họ Lê, lẽ nào nhà họ Lê muốn làm gì đó?"

Các tài xế xe hơi thấy nhiều xe hơi sang trọng như vậy thì sắp phát điên rồi. Mà lúc người trong những chiếc xe hơi sang trọng bước ra đều là người nhà họ Lê, những người của gia tộc khác ở Yên Kinh cũng bị chấn động. Trong vòng nửa giờ ngắn ngủi, lượng người ở trước cửa biệt thự nhà họ Lê đột nhiên tăng lên, lập tức đông như trẩy hội.

Có rất nhiều người đột nhiên xuất hiện ở biệt thự nhà họ Lê, có người cầm báo, ngồi trên băng ghế gần đó đọc báo, có người mặc quần áo nhân viên vệ sinh, tay cầm chổi chậm rãi quét đường lớn. Cho dù những người này làm chuyện của mình nhưng bọn họ trước sau vẫn tập trung chú ý vào cửa biệt thự nhà họ Lê, chưa từng dời mắt.

Những người này tất nhiên là tai mắt do các gia tộc khác phái tới theo dõi. Gần đây Yên Kinh rung chuyển, có mấy gia tộc nhân cơ hội chiếm đoạt và phát triển mạnh. Mà cửa biệt thự nhà họ Lê đột nhiên xuất hiện nhiều xe hơi sang trọng như vậy, không muốn các gia tộc khác chú ý cũng khó.

Nhà họ Lê có thế lực khá lớn ở Yên Kinh, rất nhiều gia tộc tất nhiên sợ hãi, lo rằng nhà họ Lê cũng sẽ chiếm đoạt nhiều hơn giống như những gia tộc mấy ngày trước.

Từng bóng người bước từ trong xe hơi sang trọng ra, mỗi nam nữ đều có khí chất hơn người. Sau khi bọn họ vào nhà họ Lê, Lê Thần Vũ đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt tươi cười: “Các vị không ngại vất vả cực nhọc tới tham dự bữa tiệc riêng, Thần Vũ rất cảm kích. Còn một lúc nữa mới tới giờ bữa tiệc riêng bắt đầu, mọi người có thể đi nghỉ ngơi một lát, chờ tới lúc bữa tiệc riêng bắt đầu, tôi sẽ thông báo cho mọi người."

Những người nhà họ Lê khẽ gật đầu, được người làm của Lê Thần Vũ dẫn đường, đi về phía chỗ nghỉ ngơi. Lê Thần Vũ vừa mới định đi qua bắt chuyện với đám người nhà họ Lê, một người làm đi tới ghé sát bên tai Lê Thần Vũ nói: “Cậu Lê, người của chúng ta vẫn luôn chú ý tới Lê Kim Huyên. Đến bây giờ, cô ta còn chưa rời khỏi công ty nửa bước, chỉ sợ sẽ không tới."

Đôi mắt Lê Thần Vũ thâm thúy, chậm rãi nói: “Tiếp tục theo dõi, liên quan tới danh tiếng của Lê Duy Dương, cô ta chắc chắn sẽ tới."

"Vâng."

...

Năm giờ chiều, ở chi nhánh tập đoàn Lê thị tại Yên Kinh.

"Cộp cộp cộp..."

Theo những tiếng giày cao gót vang lên, một bóng người tuyệt đẹp xuất hiện ở cửa công ty, chậm rãi bước ra.

Cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen chậm rãi rời khỏi nhà để xe, cuối cùng dừng lại trước mặt bóng người tuyệt vời kia.

"Kim Huyên, lên xe đi."

Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt một người đàn ông trưởng thành, đầy hấp dẫn lọt vào tầm mắt của Lê Kim Huyên.

Nữ thần Tổng Giám đốc thấy Trần Xuân Độ thì thoáng ngây người, trong đôi mắt đẹp có chút kinh ngạc.

Bởi vì Trần Xuân Độ thay đổi quá nhiều, có thể nói là thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trần Xuân Độ bây giờ làm gì dính dáng với hai chữ lôi thôi chứ?

Lê Kim Huyên cúi đầu nhìn bộ vest trên người Trần Xuân Độ, chợt nghiêm mặt lại, đôi mắt đẹp lập tức lóe lên ánh sáng rét lạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.