Chàng Rể Phế Vật

Chương 497: Chương 497: Gặp dữ hóa lành!




"Kim Huyên, em sao vậy?" Trần Xuân Độ nhạy bén nhận ra ánh mắ của Lê Kim Huyên không thích hợp, anh lập tức hỏi.

"Bộ âu phục trên người anh bao nhiêu tiền?" Lê Kim Huyên nhìn chằm chằm bộ âu phục trên người Trần Xuân Độ, đột nhiên hỏi.

Trần Xuân Độ hơi ngạc nhiên, sau đó ngẩng đầu, đầy hứng thú nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, cười hỏi: "Kim Huyên, em cảm thấy anh tiêu mất bao nhiêu tiền để mua bộ đồ này?"

Lê Kim Huyên nhìn bộ âu phục của Trần Xuân Độ, Lê Duy Dương đưa cô ra vào xã hội thượng lưu suốt từ bé tới giờ, gần như chỉ liếc mắt một cái là cô đã nhìn ra bộ âu phục này không phải đồ bình thường.

"Nói thật ra đi, anh tiêu mất của tôi bao nhiêu tiền." Mắt đẹp nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, Lê Kim Huyên tức giận nói.

Ở phía sau Lê Kim Huyên, Tô Loan Loan vừa mới đi lên theo, lập tức nhìn thấy Tổng giám đốc nữ thần khoanh tay chất vấn Trần Xuân Độ, làm cho Tô Loan Loan cũng không khỏi sửng sốt, im lặng không nói lời nào, chỉ nhìn hai người Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.

"Không tốn một đồng nào của em cả." Trần Xuân Độ cười, lên tiếng giải thích.

"Không tốn một đồng?" Thoạt đầu, Lê Kim Huyên hơi ngạc nhiên, sau đó cô cẩn thận đánh giá bộ quần áo của Trần Xuân Độ, lập tức nổi giận nở nụ cười lạnh, cô lạnh lùng hỏi: "Anh coi tôi là đồ ngốc à? Bộ âu phục này ít nhất phải tới ba trăm triệu, với số tiền lương tôi phát cho anh, căn bản không đủ để mua nó!"

Trần Xuân Độ mỉm cười, Lê Kim Huyên thường xuyên ra vào xã hội thượng lưu, nhưng về mặt kiến thức, cô vẫn kém Trần Xuân Độ một bậc: "Kim Huyên, thật sự không tốn một đồng nào của em cả, không tin em đi tra tài khoản ngân hàng của em là biết."

Trần Xuân Độ nói như vậy, lúc này Lê Kim Huyên mới nửa tin nửa ngờ, mở cửa xe ra, cô và Tô Loan Loan cùng ngồi vào hàng ghế sau, Lê Kim Huyên lấy điện thoại di động ra kiểm ra, bấy giờ mới kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ.

"Anh... Thật sự dùng tiền của mình để mua à?" Lê Kim Huyên nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên." Trần Xuân Độ gật đầu, liếc nhìn Lê Kim Huyên qua kính chiếu hậu, khóe miệng cong lên, nói: "Kim Huyên, thắt dây an toàn vào."

Dọc theo đường đi, Lê Kim Huyên nhìn số dư tài khoản ngân hàng, lại thường thường nhìn về phía bộ âu phục trên người Trần Xuân Độ, cảm thấy có phần không thể tin nổi.

Bởi vì, tài khoản ngân hàng của cô quả thật không thiếu một đồng nào, bộ âu phục cao cấp trên người Trần Xuân Độ lại thật sự xuất hiện ở trước mắt cô.

Chẳng lẽ người này thật sự có nhiều tiền như vậy?

Lê Kim Huyên vẫn hơi không tin, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, thậm chí bộ âu phục trên người Trần Xuân Độ còn khiến cô cảm thấy giá trị không chỉ có ba trăm triệu mà còn có thể cao hơn.

Sao người này lấy ra được nhiều tiền thế? Lê Kim Huyên nghĩ mãi không rõ, cô đương nhiên không biết bộ đồ cùng kiểu dáng này đã được bán đấu giá ở các cuộc đấu giá thiết kế quần áo hàng đầu thế giới, chỉ một bản vẽ thiết kế đã được bán với giá mười lăm tỷ.

Càng đừng nói trên người Trần Xuân Độ là một bộ âu phục hoàn chỉnh, nó được chính tay một bậc thầy thủ công tạo thành, một bộ âu phục như vậy, e rằng không một trung tâm thương mại nào trên thế giới này có năng lực bán ra được.

Chẳng qua dù âu phục có sang quý xa hoa thế nào, ở trong mắt Lê Kim Huyên, mặc trên người Trần Xuân Độ cũng không biểu hiện ra bao nhiêu giá trị của âu phục, chỉ làm cho Trần Xuân Độ thiếu đi vài phần lưu manh và đáng khinh mà thôi.

Lê Kim Huyên ngồi ở ghế sau nghi ngờ hồi lâu, đột nhiên giọng nói của Trần Xuân Độ truyền vào trong tai Lê Kim Huyên, mới làm cô giật mình hồi thần.

"Kim Huyên, tới rồi." Trần Xuân Độ dịu dàng nói.

Lê Kim Huyên ngẩng đầu, nhìn khách sạn đèn đuốc sáng trưng và đài phun nước cao hai mét bên cửa qua cửa sổ xe, vẻ mặt cô hơi hoảng hốt.

"Tổng Giám đốc Lê, xuống xe đi." Tô Loan Loan ở một bên nhẹ giọng nói.

"Ừ." Lê Kim Huyên đẩy cửa xe ra, sau khi xuống xe cùng Tô Loan Loan, hai người vội vàng đi về phía khách sạn.

Trần Xuân Độ ngồi ở vị trí ghế lái, nhìn Lê Kim Huyên dẫm lên giày cao gót bước đi, anh lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu, phun ra một đám khói trắng, ngóng nhìn bóng dáng xinh đẹp tuyệt mỹ của Lê Kim Huyên, ánh mắt Trần Xuân Độ đàng trở nên thâm thúy.

Khói nhẹ vặn vẹo lượn lờ, dần dần làm mơ hồ bóng dáng Lê Kim Huyên, trong sương khói mờ ảo, trên mặt Trần Xuân Độ lại toát ra vẻ bi thương đau đớn hiếm thấy, trong lúc hoảng hốt, anh như nhìn thấy hai bóng người mơ hồ quen thuộc, chính anh vẫn luôn tìm kiếm, lại mãi không có được một tin tức nào.

Việc này ngay cả thanh niên kia cũng không rõ ràng, đường đường Long Vương, muốn tìm hai người, tìm mấy năm, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không tìm được chút manh mối, lời này nói ra, ai sẽ tin?

Câu nói kia của Kinh hoàn toàn gợi lên ký ức trong lòng Trần Xuân Độ, làm cho sắc mặt Trần Xuân Độ ngày càng mê man. Ngay tàn thuốc trong tay cháy hết, khói bụi nóng bỏng rơi vào ngón tay của mình, Trần Xuân Độ cũng chưa tỉnh táo lại…

Không biết khi nào, một giọng nói đầy từ tính mang theo cảm xúc không vui đột ngột vang lên: "Tôi đã nói từ trước, rằng trong xe của tôi không được có mùi thuốc, anh cố ý đúng không?"

Cùng lúc đó, giây phút khi giọng nói kia vang lên, một cánh tay ngọc thon dài đột nhiên xuất hiện, một tay đoạt đi tàn thuốc trong tay Trần Xuân Độ, ném xuống mặt đất, sau đó giơ chân thon dài đi chiếc giày cao gót tinh xảo lên, dùng lực dẫm nát tàn thuốc.

Làn gió thơm ập vào mũi, một mùi thơm mê người chui vào mũi Trần Xuân Độ, bất chợt đánh gãy dòng suy nghĩ của Trần Xuân Độ, Trần Xuân Độ ngẩng đầu, tức khắc một mảnh tuyết trắng lọt vào mắt, ngay sau đó là khuôn mặt lạnh băng nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt ấy đang đằng đằng sát khí nhìn anh.

Nếu đặt khuôn mặt như ngọc không chê vào đâu được này ở trong giới phụ nữ, không biết sẽ gây ra bao nhiêu ghen ghét, đỏ mắt đố kỵ.

Ánh mắt Trần Xuân Độ dừng ở khuôn mặt kia một lát, sau đó dần dời xuống.

Lúc này Lê Kim Huyên mặc một chiếc váy lam dài, trước ngực là chuỗi mặt dây chuyền bằng đá sapphire, nhờ làn da như sữa bò của cô tôn lên, chuỗi dây chuyền càng trong xinh đẹp hơn.

Tổng giám đốc nữ thần ăn mặc tỉ mỉ xong trở nên tươi đẹp long lanh vô cùng, chiếc váy dài màu xanh lam tôn lên dáng người hoàn hảo của cô, nhìn không xót cái gì.

Trần Xuân Độ ngửi ngửi, ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên lập tức trở nên nghiền ngẫm, anh cười lưu manh: "Kim Huyên, không ngờ em còn thay đổi cả nước hoa, hôm nay em thật xinh đẹp ~"

Đối mặt với lời khen của Trần Xuân Độ, mắt đẹp của Lê Kim Huyên thoáng nhìn qua, lập tức nói: "Đi thôi."

Nói xong, Tô Loan Loan mở cửa xe ra, hai người ngồi xuống.

Đôi mắt Trần Xuân Độ như dính trên người Lê Kim Huyên, từ đầu đến cuối không muốn dời đi, cho đến khi Lê Kim Huyên lườm anh một cái, Trần Xuân Độ mới ngượng ngùng thu hồi ánh mắt, phẫn nộ lái xe.

"Tô Loan Loan, bữa tiệc riêng ở nhà họ Lê hôm nay phải nhờ vào cô rồi." Lê Kim Huyên nhẹ giọng nói với Tô Loan Loan.

Cô cũng đưa cho Tô Loan Loan một bộ đồ, chẳng qua so với vẻ tươi đẹp gợi cảm của Lê Kim Huyên thì Tô Loan Loan đơn giản hơn nhiều, bởi vì cô ta còn có nhiệm vụ bảo vệ, bộ đồ chỉ có hai màu đen trắng đơn giản, tương đối bảo thủ.

Tô Loan Loan gật đầu đáp lại: "Tổng Giám đốc Lê yên tâm đi."

Tuy rằng Tô Loan Loan nói như vậy những vẫn không khỏi liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái, trong lòng thầm nghĩ, có người kia ở đó, Lê Kim Huyên làm sao có thể nguy hiểm được.

Chỉ cần Trần Xuân Độ đi theo Lê Kim Huyên một tấc không rời, e rằng Lê Kim Huyên sẽ trở thành người phụ nữ an toàn nhất trên đời này.

Phỏng chừng không có một ai, cũng không có một thế lực nào có thể lòng mang kế hoạch nham hiểm tiếp cận Lê Kim Huyên!

Nhà họ Lê, trong một phòng tổ chức yến hội đã có rất nhiều người nhà họ Lê ở đó, bao gồm dòng chính và các chi được Lê Thần Vũ mời đến dự tiệc.

Lê Thần Vũ ở trong phòng khách yến hội, đang chiêu đãi người thân và bạn bè, một thuộc hạ của nhà họ Lê mặc đồ phục vụ, bưng rượu Lafite cực phẩm đi xuyên qua giữa đám người, có khách mời lấy một ly rượu từ trong khay của phục vụ, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, đắm chìm trong âm nhạc tao nhã, hoàn cảnh rất náo nhiệt.

Đột nhiên, ngay khi Lê Thần Vũ đang tán gẫu cực kỳ hợp ý với một vị chú bác nhà họ Lê thì một cấp dưới vội vàng đi tới bên người Lê Thần Vũ, nói vào tai Lê Thần Vũ vài câu.

Vẻ ôn hòa lạnh nhạt trên mặt Lê Thần Vũ không chút thay đổi, chỉ quá bên trong đôi mắt bỗng nhiên xuất hiện chút sâu xa.

"Các vị, Thần Vũ có chút việc gấp cần xử lý, xin lỗi không tiếp chuyện tiếp được." Lê Thần Vũ mỉm cười nói, sau đó xoay người đi vào hậu trường.

"Thế nào?" Lê Thần Vũ hỏi cấp dưới.

"Lê Kim Huyên đã rời công ty, cô ta đến khách sạn trước, sau đó thay một bộ đồ, bây giờ đang đi đến đây." Cấp dưới kia nói.

Lê Thần Vũ cong môi, anh ta chậm rãi gật đầu, cười lạnh nói: "Tiếp tục bám sát."

"Vâng."

Chờ cấp dưới đi rồi, Lê Thần Vũ mới đến bên cửa sổ, lắc nhẹ ly rượu trong tay, anh ta nhấp một ngụm Lafite, nhìn về phía xa, ánh mắt sâu thẳm.

Lê Kim Huyên quả nhiên bị lừa, tất cả những điều này hiển nhiên là ở trong kế hoạch của Lê Thần Vũ.

Đây là dương mưu trắng trợn của Lê Thần Vũ, anh ta đã liệu trước rằng Lê Kim Huyên nhất định sẽ đến tham gia bữa tiệc Hồng Môn này.

Lê Thần Vũ uống hết ly Lafite, đột nhiên, bàn tay đang nắm ly rượu Lafite của anh ta chợt dùng lực!

"Choang!”

Ly rượu Lafite trong suốt tinh xảo kia bỗng nhiên bị bóp nát nát vụn!

Lê Thần Vũ chậm rãi buông tay, vô số bột phấn thủy tinh tuôn rơi xuống đất, trên tay Lê Thần Vũ lại không có một vết máu tươi nào.

Khả năng kiểm soát sức mạnh của anh ta đã tới cảnh giới khủng bố như vậy.

Lê Thần Vũ lấy khăn tay bên hông nhẹ nhàng lau bột thủy tinh, lau xong mới chậm rãi lấy một chiếc điện thoại gọi ra ngoài: "Mai phục tốt cả rồi chứ?"

"Mai phục tốt cả rồi, chỉ chờ một mệnh lệnh của anh Lê thôi. Hai trăm người đang ẩn núp bên ngoài nhà họ Lê." Một cấp dưới cung kính trả lời, những người này đều là tay đấm tinh anh nhất của nhà họ Lê, chỉ cần ra lệnh một tiếng, hai trăm người này sẽ đồng thười ra tay, ngay cả một nhánh quân đội cũng phải run rẩy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.