Chàng Rể Phế Vật

Chương 357: Chương 357: Đưa súng đây!




“Từ nhỏ đến lớn, chỉ có tôi mới có quyền quyết định sinh tử, chưa có ai dám tát tôi, anh là người đầu tiên đấy.” Trương Khải Luân nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt dần dần trở nên bình thản hơn, nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự lạnh lùng độc ác.

“Vì vậy tôi sẽ khiến cho anh chết theo cách thật đặc biệt, bị đao kiếm chém chết... gân tay gân chân đứt thành từng đoạn, tôi sẽ khiến cho anh phải ghi nhớ cả đời rằng cái giá của việc chọc giận tôi là gì.”

Trương Khải Luân nói chậm rãi từng câu từng chữ một, đầy sát khí lạnh lùng và sâu cay.

Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình thản, cho dù giọng điệu của Trương Khải Luân chắc nịch, anh cũng không hề hoài nghi rằng mình sẽ thất bại!

Khi Trương Khải Luân vừa dứt lời thì biển người đen kịt do người nhà họ Trương tụ tập lại từ từ tiến đến gần và lao vào như điên loạn!

Tiếng kêu gào chấn động đất trời, không trung rung chuyển và một luồng sát khí lạnh lẽo bao phủ khắp xung quanh!

Đó là do hàng nghìn người hung dữ hình thành, đây là lòng quyết tâm giết chết người của họ!

Bọn họ sẽ không ra nông nỗi như nhà họ Đỗ mà phải lấy lại thể diện cho gia chủ của mình. Người mặc áo dài đỏ này đã làm nhục nhà họ Trương tuyệt đối không thể để anh ta sống sót rời khỏi nơi đây được!

Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ, mà đám đông đen kịt kia đang tiến đến gần! Thật gần!

“Giết!”

Đám đông đó đang phát ra tiếng gầm thét đáng sợ chói tai! Biển người mênh mông giống như một làn sóng kinh hoàng, dường như muốn nhấn chìm và nuốt chửng bóng dáng cô độc của Trần Xuân Độ!

Đây là cách thức giết người đẫm máu của nhà họ Trương! Đây chỉ là chi trưởng của dòng tộc thôi... mà không ngờ số lượng đã phát triển lên tới hàng nghìn người... Nếu tính thêm cả chi thứ nữa thì toàn bộ gia tộc sẽ là một đội quân lớn bất khả chiến bại!

Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt của Trần Xuân Độ lạnh lùng như băng, đến lúc này nhà họ Trương mới lộ ra bộ mặt gớm ghiếc! Bấy giờ anh mới nhận ra rằng nhà họ Trương luôn khiêm tốn âm thầm hành động là để che giấu sức mạnh trong mấy chục năm qua!

Bầu trời của thành phố T đã thay đổi từ lâu rồi... Nhà họ Trương đã âm thầm tích lũy một lực lượng hùng hậu như vậy là muốn mưu phản ư?

Trần Xuân Độ không biết chính xác rốt cuộc thì họ muốn làm gì, nhưng biển người mênh mông này khiến anh lập tức nhận ra rằng quả nhiên dòng họ này không hề trong sạch và có thể tích lũy nhiều sức mạnh như vậy mà thần không biết quỷ không hay thì e rằng đã làm không ít những chuyện đen tối!

Trần Xuân Độ đứng thẳng người tại đó, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, bóng dáng của anh cô độc mà kiên định! Anh sẽ không lùi nửa bước!

Khi đại dương đen kịt kia ào tới gần, ánh mắt của Trần Xuân Độ khẽ nheo lại, một sự lạnh lùng chết chóc đột nhiên xuất hiện!

“Đây là lựa chọn của các người… Nếu đã không phục tùng thì chỉ có kết cục này mà thôi!” Trần Xuân Độ đột nhiên di chuyển, bước một chân lên phía trước, tốc độ rất chậm… Nhưng mặt đất lại không ngừng nứt ra, những dấu vết như mạng nhện trông vô cùng kinh hoàng...

Cách biệt thự nhà họ Trương không xa, một số người đi đường nghe thấy tiếng gầm thét chói tai khiến họ bị chấn động mặt mày tái mét vắt chân lên cổ bỏ chạy tán loạn!

Bởi vì họ biết rằng trong tất cả các khu vực xung quanh đây, hầu hết sản nghiệp đều thuộc về nhà họ Trương!

Một số người qua đường táo bạo thì chỉ liếc nhìn vào bên trong một cái là hai chân mềm nhũn ra và toàn thân run rẩy!

Rồi sau đó Trần Xuân Độ một mình lao về phía biển người mênh mông kia!

Từ xa, Trương Khải Luân nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng hơi nhếch lên nhìn anh, nở nụ cười lạnh lùng khinh rẻ.

Một người đối đầu với một ngàn người, đúng là tự tìm chỗ chết, con thiêu thân vào vào đống lửa không có ngày trở về!

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Khải Luân dường như đã nhìn thấy cái kết của anh!

“Bịch!”

Trần Xuân Độ đá chân, cơ bắp ở chân căng cứng lên, gân xanh nổi rần rần!

Ngay sau đó, Trần Xuân Độ nhanh chóng nhảy lên không trung! Tăng tốc lao vút lên nhanh như chớp!

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố khổng lồ, một vết nứt tiêu điều!

“Chết đi!”

Sắc mặt của Trần Xuân Độ lóe lên một tia lạnh lùng, gào thét rồi rút ra con dao găm Long Nha!

Rất nhiều thành viên nhà họ Trương ngẩng đầu lên và nhìn thấy trên bầu trời có một bóng người như thể đang che ánh mặt trời thiêu đốt vậy!

Cái hình bóng đen kịt đó dường như đã thay thế mặt trời!

Ngay sau đó, Trần Xuân Độ nắm ánh đen lại trong tay rồi từ trên không trung lao xuống vun vút!

Tốc độ càng ngày càng nhanh, làn da cọ xát với không khí càng lúc càng nóng, biến anh trở thành một ngôi sao băng hình người, lao vào biển người mênh mông kia!

“Bùm... soạt!”

Một tiếng rền vang thấu trời, mặt đất núi non đều rung chuyển! Thân thể hơi gầy gò của Trần Xuân Độ trong nháy mắt bị đám đông này nuốt chửng!

Nhưng giây tiếp theo...lại xảy ra chuyện lạ!

Một tiếng gầm chói tai đột nhiên vang vọng, chấn động hư không!

Ngay sau đó, mặt đất điên cuồng rung chấn, mặt đất nứt toác, vết nứt nhanh chóng lan ra, tựa như dưới mặt đất đang có một con mãnh thú đáng sợ cào xé vậy!

Đột nhiên, một luồng ánh sáng vàng sẫm tối nhanh chóng lóe lên trên không trung!

Luồng sáng đen đó đi đến đâu là máu tanh bắn tung tóe khắp nơi!

“Bịch!”

Từng bóng người bay ngang ra, muốn quét khắp xung quanh giống như những viên đạn pháo!

Ngay tức thì làn sóng khủng khiếp màu đen đột nhiên ngưng trệ, xung quanh Trần Xuân Độ chớp mắt đã trống rỗng!

Và một tiếng rồng gầm vang vọng trong khoảng không, như thể thật sự có một con rồng đang xuất hiện ở trên đời và gầm lên!

“Xì xì!”

Một người trong nhà họ Trương dừng bước lại, lồng ngực của anh ta lập tức rách ra một mảng thật to, một tia máu đỏ tươi bắn ra, một tia sáng vàng sẫm xuyên qua sau lưng!

Ở phía xa xa kia, Trương Khải Luân nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt hơi trầm xuống, sâu thẳm không thấy đáy.

Sự xuất hiện của tiếng rồng gầm đó khiến sắc mặt của anh ta hơi thay đổi nhẹ, rồi lại nhanh chóng khôi phục lại sự bình thản hững hờ lúc nãy.

Luồng sáng đen mang theo sát khí lạnh lùng kia sau khi quét qua một vòng thì nhẹ nhàng quay về trong tay Trần Xuân Độ.

Anh đưa tay ra đỡ lấy rồi nhìn từng người nhà họ Trương xông tới với ánh mắt máu lạnh man rợ, đột nhiên cả người của anh vụt lên và xuất hiện từng tàn ảnh!

“Soạt soạt soạt!”

“Phù phù phù!”

Trần Xuân Độ đang cầm một con dao găm, tất cả những người của nhà họ Trương hừng hực tiến đến gần anh đều lần lượt bị đâm chết, thân thể không ngừng rơi xuống vũng máu!

Đây quả thực là một trận chiến đàn áp, một trận chiến không thể bàn cãi trong mắt Trương Khải Luân và tất cả mọi người lại bị đảo ngược tình thế ngay lập tức!

Nó đã trở thành một cuộc thảm sát điên rồ và đẫm máu!

Trần Xuân Độ ở trong sự đẫm máu kinh hoàng, những tiếng gào thét thảm thiết và tiếng hét giết người đan xen vào nhau vang lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn!

“Thật sự... đã xuất hiện rồi!”

Trương Hồng Lương nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt tái nhợt, thân thể run lẩy bẩy, hai chân co quắp lại, ngây người ra nhìn Trần Xuân Độ mà tim đập loạn xạ!

Nhà họ Trương cũng bị người đàn ông này tàn sát!

Anh lại một lần nữa tạo nên bi kịch đẫm máu như ở nhà họ Đỗ! Anh đang tàn sát điên cuồng!

Mà tất cả những điều này đều là do mình! Sống lưng ông ta lạnh toát, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng ông ta biết rõ rằng đợi sau khi xong xuôi mọi chuyện, Trần Xuân Độ nhất định sẽ lấy mạng ông ta!

Nghĩ vậy, ông ta không còn do dự nữa, run rẩy chậm rãi xoay người đi dự định sẽ lập tức rời khỏi vùng đất thị phi này càng xa càng tốt, trốn khỏi nước C và đặt chân tới nước ngoài!

“Nhà họ Trương vì ông nên mới ra nông nỗi này, muốn chạy, nghĩ mình chạy thoát được không?” Đúng lúc này, phía sau lưng Trương Hồng Lương vang lên một giọng nói lạnh lùng hững hờ.

ông ta quay người lại nhìn Trương Khải Luân, run rẩy giải thích: “Gia chủ... tôi cũng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy...”

“Lúc đầu ông nói ba hoa chích chòe thật là dễ nghe, nên tôi mới cho phép ông cổ xúy nhà họ Đỗ. Bây giờ xảy ra chuyện lại muốn ném mớ hỗn độn này cho tôi giải quyết?” Trương Khải Luân nhìn ông ta, nụ cười mang theo sự khinh bỉ.

Nhưng khi Trương Hồng Lương ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy một người nhà họ Trương trông vô cùng sợ hãi mặt mày tái mét, quay người chạy thục mạng về phía ông ta!

Đột nhiên... Trương Khải Luân tiến tới một bước, thân hình vụt lên một cái rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt người kia!

Bước chân của người nhà họ Trương kia dừng lại, còn Trương Khải Luân đột nhiên dùng lòng bàn tay vỗ mạnh ngực ông ta!

“Bụp!”

Người đó bắn bay ra ngoài như một viên đạn, lộn ngược nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt!

Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, con ngươi của Trương Hồng Lương co rúm lại, Trương Khải Luân từ từ thu nắm bàn tay lại, liếc nhìn những người nhà họ Trương vẻ mặt kinh ngạc muốn chạy trốn còn lại rồi chậm rãi nói: “Kẻ trốn thoát, phải giết không tha!”

Không gian chết lặng! Người đứng đầu nhà họ Trương tự tay giết những người trong gia tộc!

Trương Khải Luân ngẩng đầu nhìn Trần Xuân Độ đang giết chóc, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao không ngừng lóe sáng lên. Đột nhiên anh ta tiến lên xông về phía Trần Xuân Độ và hét lớn: “Loài giun dế này! Nộp mạng ra đây! Chết đi!”

Trái tim của Trương Hồng Lương run lên, ông ta mơ hồ không hiểu vì sao vừa rồi gia chủ nhà họ Trương không ra tay mà bây giờ lại đột ngột thay đổi như vậy!

Nhưng sau khi ông ta liếc nhìn thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, đôi mắt co rúm lại!

Xác chết tràn ngập khắp mặt đất, những thành viên nhà họ Trương đã chết này sắp chất thành núi rồi!

Còn Trần Xuân Độ thì đang đứng trên ngọn núi đó, dưới lớp mặt nạ gớm ghiếc vô cảm kia là ánh mắt lạnh như băng!

Cảnh tượng lúc này là một màu đỏ tươi của máu... Trần Xuân Độ dường như đã biến thành thần chết, sát khí ngút trời vô cùng đáng sợ!

Chưa được bao lâu mà người nhà họ Trương ở trước mặt Trần Xuân Độ không chịu nổi một đòn!

Trương Khải Luân bất ngờ chộp lấy một con đao bầu trên mặt đất lên và lao về phía anh!

Sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lóe lên lửa hận thù lạnh như băng... Cuối cùng anh ta đã nổi giận, trong chốc lát mà có biết bao nhiêu xác chết như vậy, đây chính là sự chế nhạo tàn nhẫn nhất dành cho anh ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.