Chàng Rể Phế Vật

Chương 356: Chương 356: Tội ác tày trời!




“Đùng đùng đùng...”

Cả người Trần Xuân Độ sáng bừng lên, nhưng chẳng qua là lần này không phải anh chủ động tấn công mà thân thể giống như một quả đạn pháo, làm sụp đổ ba bốn bức tường!

Trên đó xuất hiện một cái hố lõm khổng lồ hình người. Trong biển người mênh mông rộng lớn đều là nhà họ Trương tụ họp lại. Bọn họ nhìn thấy uy lực khủng khiếp từ một cú đá của Trương Khải Luân không ngừng hoan hô, lại liếc nhìn bức tường chỗ Trần Xuân Độ thì trong ánh mắt chứa đựng sự khinh thường và châm biếm vô cùng.

Ở trong mắt bọn họ nếu đem so sánh với chủ nhà thì Trần Xuân Độ đã là gì?

Đối với họ Trương Khải Luân là sự tồn tại bất khả chiến bại giống như chiến thần vậy, có Trương Khải Luân cai quản nhà họ Trương, con kiến này tìm đến khiêu khích nói khoác không biết ngượng miệng muốn tàn sát cả nhà này, tự tìm cái chết ư?

Nhà họ Trương sẽ không lặp lại những sai lầm của nhà họ Đỗ, dù sao thì gia chủ nhà họ Trương không phải thứ vô dụng bỏ đi như gia chủ nhà họ Đỗ.

Thậm chí có một số bậc trưởng lão của nhà họ Trương còn dự đoán rằng họ nhìn thấy hy vọng ở trên người Trương Khải Luân sẽ dẫn dắt dòng tộc đi lên đỉnh cao, thậm chí phá vỡ khuôn mẫu cân bằng giữa bốn bên và đứng đầu gia tộc hoàng kim!

Như vậy thì một nửa bầu trời thành phố T đều sẽ thuộc về nhà họ Trương... Cho dù là gia chủ của nơi đây cũng phải nể mặt họ!

Thành phố T rộng lớn nên chủ của nơi này không thể một mình quản lý hoàn hảo được, anh ta rất cần sự ủng hộ của một bên... Chỉ cần nhà họ Trương có thể trở thành thủ lĩnh của gia tộc hoàng kim thì chủ nhân của thành phố này chắc chắn phải coi trọng nhà họ Trương!

Kể từ khi Trương Khải Luân gây chấn động trong nhà họ Trương thì rất nhiều thành viên đã gửi gắm tương lai của gia đình vào Trương Khải Luân. Với tài năng trời cho của anh ta thì cho dù có ở nước C cũng được coi là tin anh kiệt xuất. Đây quả thực là cơ hội dành cho nhà họ Trương!

Thời gian dần trôi qua, một thành phố T từng đầy ắp sóng gió thì với sự dẫn dắt của bốn vị lãnh đạo trí dũng kiệt xuất gia tộc Hoàng Kim đã trở nên vô cùng hùng mạnh. Nhưng đến bây giờ, mặc du thực lực của họ vẫn lớn mạnh nhưng bất kỳ thành viên nào đều có thể cảm nhận được gia tộc đang không ngừng tuột dốc... chủ nhân của thành phố T cũng đang làm như vô tình mà cố ý làm suy yếu thực lực của gia tộc hoàng kim nhằm ổn định địa vị của mình.

Mọi thành viên trong nhà họ Trương đều nhìn Trương Khải Luân với ánh mắt tràn ngập sự nồng nhiệt và kính trọng. Trong mắt họ, Trương Khải Luân gần như là một vị thần!

Trương Khải Luân đứng yên tại chỗ thân hình thẳng tắp, bình tĩnh nhìn chằm chằm hướng Trần Xuân Độ đã biến mất, một đá đủ để đá cho anh trở thành kẻ tàn tật!

Trương Khải Luân nhìn một lúc thấy chẳng có ý nghĩa gì, nên đã quay lại nói với những người họ Trương kia rằng: “Chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, mọi người trở về hết đi.”

Mà ngay khi Trương Khải Luân vừa dứt lời thì đột nhiên một mảnh đá vỡ văng tới sau lưng của Trương Khải Luân với tốc độ kinh hoàng không thể tưởng tượng nổi!

Sắc mặt của Trương Khải Luân trầm xuống và sống lưng của anh ta lạnh lẽo và đau điếng!

Mà khi quay người lại thì rốt cuộc vẫn chậm hơn một bước!

Viên đá vụn kia vụt nhanh tới, bật tung trong không trung và bỗng nhiên nã vào trước ngực của Trương Khải Luân!

“Bịch!” Toàn thân anh ta run lên và lùi ra phía sau một cách mất kiểm soát!

Soạt!

Ai nấy đều bị sốc, những tiếng la hét đột nhiên dừng lại, sự chế giễu trên khuôn mặt của rất nhiều người bỗng trở nên cứng ngắc!

Cơ thể Trương Khải Luân run rẩy, bộp bộp bộp lùi ra phía sau hơn ba mươi bước mới có thể giữ thăng bằng lại được!

Trương Khải Luân thở hắt ra một hơi và nhìn về hướng Trần Xuân Độ đã biến mất, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.

“Anh ta chưa chết!” Một người họ Trương hét lên rằng cách đó không xa có làn khói bốc lên nghi ngút trong không trung, chỉ nhìn thấy thoáng một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện chầm chậm đứng dậy từ một đống gạch đá vỡ vụn!

Trương Khải Luân nhìn chằm chằm vào anh, hai tay từ từ nắm chặt lại!

“Khụ khụ khụ...”

Trần Xuân Độ chậm rãi bước ra khỏi màn sương khói che hết trời đất, lúc này trông anh vô cùng nhếch nhác, cả người toàn là bụi bặm bùn đất... So với Trương Khải Luân trong bộ vest đơn giản không dính một hạt bụi nào thì quả là một sự tương phản rõ rệt.

Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, vỗ nhẹ vào lớp bụi bặm bám trên người, đôi mắt lộ ra dưới lớp mặt nạ nhìn thăm dò Trương Khải Luân một lượt rồi bỗng cất lời nói: “Tôi còn tưởng rằng sức lực của anh sẽ mạnh hơn chứ, chưa ăn cơm à, giống như đàn bà con gái vậy.”

Trần Xuân Độ hững hờ nói, giọng điệu bình thản lãnh đạm, nhưng lại khiến cho bầu không khí đông cứng lại! Mọi người có mặt ở đó đều im lặng phăng phắc, một sự yên tĩnh chết người!

Hàng ngàn thành viên của nhà họ Trương tạo thành một đám đông khổng lồ... Lúc này, lại không hề có ai phát ra tiếng động gì, rất nhiều người trong số họ nhìn Trần Xuân Độ với vẻ kinh ngạc và lạnh lùng như thể muốn nuốt chửng anh vậy!

Trương Khải Luân đứng tại chỗ, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống, từ từ nheo mắt lại nhìn Trần Xuân Độ.

Vừa rồi cú đá của mình không mạnh hay sao? Nó có thể dễ dàng đá chết một người đấy... Người bình thường nào có thể chất hơi kém một chút... có lẽ còn sẽ bị tan xác cơ!

Nhưng bây giờ Trần Xuân Độ lại nói với vẻ cực kỳ khinh thường... nhất là lại châm biếm coi rẻ điều mà Trương Khải Luân lấy làm tự hào!

Trương Khải Luân nhìn chằm chằm dáng vẻ bình thản thờ ơ của anh, sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng, thậm chí mơ hồ còn có vẻ ức chế.

Đột nhiên, anh ta tung một cú đá, hai tay nắm chặt lại và sự mãnh liệt bỗng nhiên bùng nổ!

Trương Khải Luân lạnh lùng nói: “Vậy thì xem ra sức lực của anh rất mạnh, xin hãy chỉ bảo thêm.”

Anh ta vừa dứt lời thì bóng dáng vụt lên, Trần Xuân Độ còn chưa kịp nói gì thì đã nhanh chóng tung ra một quả đấm, nguy hiểm chết người!

Trận chiến khốc liệt đã bắt đầu!

Trương Khải Luân tung một cú đấm nhanh như chớp, nhanh đến mức để lại bóng dáng trong khoảng không!

“Ầm ầm!” Sóng âm cuộn trào, khoảng không xoắn lại chuyển động tạo ra những gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi lan ra xung quanh!

Đôi mắt của Trần Xuân Độ hơi nheo lại, dưới lớp mặt nạ khóe miệng nhếch lên một đường vòng cung lộ vẻ trêu đùa.

Đọ tốc độ sao?

Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, ngay lúc cú đấm của Trương Khải Luân chuẩn bị đánh vào người anh thì đột nhiên thân thể khẽ chuyển động một chút rồi biến mất hút!

Cú đấm của anh ta tung ra nhưng lại đấm hụt nên chỉ chạm vào bóng dáng còn sót lại của Trần Xuân Độ ở chỗ cũ.

Trong lòng Trương Khải Luân chợt hoảng sợ, anh ta bỗng nhận ra điều gì đó quay người lại, bỗng nhìn thấy Trần Xuân Độ đang đứng ở sau lưng mình, bốn mắt nhìn nhau. Anh ta lập tức nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sự giễu cợt lộ ra dưới lớp mặt nạ!

Trái tim của Trương Khải Luân treo lơ lửng và trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi!

Nhưng anh ta vẫn chậm hơn một bước, tốc độ của Trần Xuân Độ còn nhanh hơn. Hơn nữa làm sao có thể biết rằng cái mà mình cho là nhanh thì trong mắt Trần Xuân Độ chẳng khác gì... động tác chậm cả!

Anh bỗng nhiên giơ tay lên nhìn Trương Khải Luân, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, một giây tiếp theo giáng xuống!

“Bốp!” Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị sốc!

Chỉ thấy Trương Khải Luân đứng yên tại chỗ và Trần Xuân Độ thì từ từ đưa tay về.

Trương Hồng Lương vô thức nhìn sang Trương Khải Luân, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, cơ thể đang vô cùng run rẩy và bỗng nhiên hóa đá!

Trương Hồng Lương mở to đôi mắt, như thể vừa mới nhìn thấy một điều gì đó vô cùng khó tin xảy ra vậy!

Khuôn mặt vốn đẹp trai sáng sủa của Trương Khải Luân bây giờ đang đỏ ửng lên, một bên má của anh ta cũng đỏ vô cùng!

Tiếng bạt tai đó quá vang vọng, âm thanh vang vọng trong không trung, rất nhiều người trong nhà họ Trương đều cảm thấy kinh ngạc, bầu không khí im lặng chết người!

Không ai nghĩ rằng Trần Xuân Độ lại tát vào mặt anh ta một cái như vậy!

Anh quả là liều lĩnh, có thể nói là gan to bằng trời!

Mọi ánh nhìn đều hướng về phía Trần Xuân Độ, trong lòng bọn họ vô cùng kinh ngạc! Không ai ngờ rằng Trần Xuân Độ lại ngông cuồng đến mức cho gia chủ của nhà họ Trương một cái bạt tai như thế!

Hậu quả quá nghiêm trọng, quả thật còn ghê gớm hơn cả việc đâm phải tổ ong vò vẽ!

Không khí bỗng yên ắng đến lạ!

Nghìn người có mặt ở đó đều im lặng không dám ho he gì, tất cả đổ dồn ánh mắt về phía Trương Khải Luân!

Sắc mặt anh ta lạnh lùng chậm rãi đưa tay lên sờ vào gò má sưng tấy đỏ ửng của mình, khóe miệng co giật!

Cảm giác đau đớn như thiêu đốt nói cho bản thân anh ta biết rằng đây không phải là ảo giác, không ngờ con kiến trước mặt này lại dám tát mình!

Trương Khải Luân nhìn Trần Xuân Độ còn vẻ mặt của anh lại vô cùng thản nhiên bình tĩnh giống như một người không có bất kì chuyện gì.

Đột nhiên khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười hình vòng cung.

Anh ta đã cười, lửa giận trong lòng lập tức được nhen nhóm rồi thiêu đốt hừng hực, cảm thấy giận dữ đến nỗi bật cười!

“Bao nhiêu năm qua không có ai dám đánh tôi cả.” Trương Khải Luân bình thản nói, từng câu từng chữ đều ẩn chứa sát khí vô tận.

“Tôi đã từng cảnh cáo anh rồi, giao người ra, nếu không nơi này sẽ trở thành nhà họ Đỗ thứ hai.” Trần Xuân Độ lạnh lùng nói, sát khí hừng hực của Trương Khải Luân không hề hấn gì đến anh.

“Đây là địa bàn của tôi, anh lại ép tôi giao người ra?” Trương Khải Luân cười nham nhở, vẻ mặt dần dần trở nên dữ tợn: “Trừ khi bỏ mạng của anh lại!”

Trương Khải Luân la hét ầm ĩ: “Người nhà họ Trương nghe lệnh!”

Anh ta vươn tay ra sờ vào gò má ửng đỏ của mình, cảm giác được sự đau nhói nóng ran rồi gào thét: “Giết!”

Soạt!

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Gần một ngàn thành viên trong gia tộc họ Trương giương kiếm lên, tiếng hét chém giết hợp thành một luồng sức mạnh vụt lên trên không trung khiến người ta cảm thấy kinh ngạc chấn động, dường như có thể rung chuyển cả bầu trời!

Không trung rung lắc điên cuồng, gần một ngàn người nhà họ Trương nhất định là một thế lực đáng sợ, bọn họ không sợ chết chính là một lực lượng ghê gớm!

Một biển người đen kịt đông đúc, đó là đại dương vô cùng vô tận, gợn lên sát khí lạnh lẽo và tiếng gào thét chấn động đất trời hướng về phía Trần Xuân Độ!

Mặt đất đang rung chuyển, như thể có một trận động đất đang xảy ra!

Trần Xuân Độ đứng yên tại chỗ vẻ mặt bình thản và trong lòng không có một chút gợn sóng nào đối mặt với sự tấn công của rất nhiều người nhà họ Trương.

Đang đứng ở đâu cũng thẳng người, dáng vẻ ngạo nghễ cứng cỏi, chuẩn bị dùng thân thể của mình để trấn áp biển người kia!

“Anh tưởng rằng nhà họ Trương giống nhà họ Đỗ hay sao? Anh sẽ biết đây là trấn áp, một cuộc trấn áp không phải lăn tăn gì hết!” Trương Khải Luân bật cười nham hiểm, vẻ mặt lạnh lùng và mỉa mai nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.

Anh liếc nhìn Trương Khải Luân, vẻ mặt lạnh lùng như băng ẩn dưới lớp mặt nạ.

Đây là cuộc chiến chỉ thuộc về anh mà thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.