Chàng Rể Phế Vật

Chương 669: Chương 669: Dừng chiến




Bóng dáng mạnh mẽ kia giống như liệp báo đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng ngăn cản ở chính giữa. Cô nhìn Trương Chiến nói: "Có thể dừng lại một chút không."

Vừa dứt lời, trong tay Tô Loan Loan lập tức hiện lên một con dao găm sắc bén màu trắng như tuyết!

Chớp mắt này, không khí chợt ngưng đọng! Sát khí lạnh lẽo tràn ngập!

"Tô Loan Loan, quay lại đi." Giọng nói của Trần Xuân Độ đột nhiên vang lên.

Nghe Trần Xuân Độ nói, thân thể mềm mại của Tô Loan Loan khẽ run lên. Cô ta quay đầu nhìn thoáng qua Trần Xuân Độ với vẻ ẩn ý, sau đó mới chậm rãi thối lui.

Trương Chiến hiển nhiên không định buông tha cho Trần Xuân Độ, sắc mặt anh ta hiện vẻ giận dữ: "Chết cho tôi!" Anh ta trực tiếp vung trường đao lên, thân thể vọt tới phía trước! Hôm nay anh ta nhất định phải chém chết Trần Xuân Độ! Nhất định!

"Cậu chủ!" Nhưng đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói già nua!

Thân thể của trưởng lão hóa thành tàn ảnh xẹt tới, xông đến trước mặt Trương Chiến ngăn cản anh ta!

"Cậu chủ, thứ lỗi cho tôi... tha cho người này đi. Chi bằng hôm nay tha cho cậu ta một lần..." Trưởng lão thâm thúy nói.

Ánh mắt Trương Chiến ngưng trọng, anh ta lạnh lùng nói: "Trưởng lão tránh ra... Hôm nay tôi nhất định phải chém chết Nhĩ Đông Trần, lấy máu anh ta tế trời!"

Ánh mắt trưởng lão cực kỳ nghiêm nghị, ông ta chậm rãi lắc đầu với Trương Chiến, trong ánh mắt già nua thâm sâu dường như mang theo một tia ẩn ý không rõ ràng, giống như là khuyên bảo, cũng giống như nghiêm túc răn đe!

Nhìn thấy ánh mắt như vậy của trưởng lão, trong lòng Trương Chiến khẽ run lên... Anh ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt của trưởng lão ngưng trọng đến mức này! Rốt cuộc trưởng lão làm sao vậy? Đây là chiến thần vô địch năm xưa oai phong một cõi đó sao?

"Trưởng lão..." Giọng nói của Trương Chiến cũng trở nên ngưng trọng... giống như có lời nói nghẹn ứ trong cổ họng, anh ta rất hoài nghi!

Trưởng lão lắc đầu lần thứ hai với anh ta, ý bảo anh ta không nên vọng động!

Giờ khắc này, thân thể Trương Chiến run rẩy kịch liệt, đó là trạng thái vô cùng phẫn nộ nhưng không thể phát tiết! Anh ta nặng nề hít một hơi thật sâu, sau đó cắm mạnh chuôi trường đao này xuống mặt đất!

Thân đao sắc bén trực tiếp đâm sâu vào trong lòng đất... chỉ lưu lại chuôi đao! Đủ để thấy giờ khắc này lực đạo của anh ta mạnh đến mức nào! Sự tức giận trong lòng Trương Chiến càng sâu thêm!

"Nhĩ Đông Trần, hôm nay... coi như anh mạng lớn! Tạm thời tha cho anh một mạng, ngày sau tôi sẽ tới lấy!" Trương Chiến nói từng chữ từng câu, có thể tưởng tượng lúc này anh ta phẫn nộ đến mức nào!

Nghe được lời nói cuồng ngạo lớn lối như thế của Trương Chiến, hai mắt của Trần Xuân Độ lập tức ngưng trọng!

Cũng đúng lúc này, Tô Loan Loan đột nhiên mở miệng nói với Trần Xuân Độ: "Tổng giám đốc Lê nói cô ấy đang chờ anh trở lại."

Lúc này Trần Xuân Độ mới chậm rãi thu liễm sát ý trên người.

Anh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, vòng khói nhàn nhạt chậm rãi phả ra từ trong miệng anh.

"Vương Vô Địch! Mày nghe kỹ đây!" Trần Xuân Độ đột nhiên cất cao giọng nói hướng về phía nhà họ Trương, âm thanh hùng hậu tựa như chân long chợt quát lên: "Hôm nay may mắn để mày tránh được một kiếp! Nhưng nhà họ Vương... tôi sẽ nhớ kỹ! Chuyện này sớm muộn gì cũng phải trả lại!"

Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng hùng hồn, không ngừng quanh quẩn giữa không trung!

Nhà cũ của nhà họ Trương.

Vương Vô Địch vốn đang ngồi ở trước đình viện, sắc mặt trở nên trắng bệch... Khi anh ta nghe được âm thanh đột nhiên truyền tới từ giữa không trung... cậu ấm nhà họ Vương này cũng không ngồi yên nữa... Anh ta đột nhiên đứng lên từ trên băng đá! Đường đường là cậu ấm nhà họ Vương ở Yên Kinh... mà hôm nay ở thành phố T nho nhỏ này, anh ta lại vì một tiếng quát của người đàn ông mà sợ đến mức đứng ngồi không yên!

"Đợi gia tộc yên ổn... tôi nhất định sẽ khiến anh muốn sống cũng không được!" Vương Vô Địch siết chặt nắm đấm, giờ phút này cũng chỉ vậy mới có thể phát tiết cơn giận và cân bằng hoảng loạn trong lòng...

Ngoài cửa nhà họ Trương, Trần Xuân Độ ngồi vào trong xe.

Rất nhanh, chiếc Sedan chậm rãi rời đi... chỉ để lại một trận bụi mù...

Sắc mặt Trương Chiến âm tình bất định, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe đang bay đi kia...

"Trưởng lão... vì sao vừa rồi không cho tôi động thủ?" Trong giọng nói của Trương Chiến mang theo một tia không cam lòng và nghi hoặc! Nếu như vừa rồi trưởng lão không ngăn cản, trường đao của anh ta đã chém ra từ lâu, giết chết Trần Xuân Độ ngay tại chỗ!

Nội tâm Trương Chiến hết sức nghi hoặc, anh ta cảm thấy nếu trưởng lão không ngăn cản chính mình. Tiếp tục đánh thêm mấy hiệp, anh nhất định sẽ có thể bắt được cái tên không biết sống chết kia.

Nhưng anh ta không ngờ trưởng lão lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trương Chiến, trong đôi mắt già nua ngược lại hết sức trong suốt và lộ vẻ thâm thúy, có chút kiêng kỵ mở miệng nói: "Cậu chủ... trận đấu vừa rồi..."

Trưởng lão muốn nói lại thôi, đột nhiên không nói gì nữa.

"Rốt cuộc là làm sao vậy, trưởng lão?" Trương Chiến nhíu mày, anh ta không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì lại khiến thế sự xoay vần như thế. Trưởng lão có vô số kiến thức vậy mà lại trở nên cẩn thận như vậy!

"Người đàn ông kia... lão già tôi không thể nhìn thấu sâu cạn..." Trưởng lão than nhẹ một tiếng, chậm rãi mở miệng.

Câu nói này của trưởng lão lại làm cho cả người Trương Chiến run lên, thần sắc ngạc nhiên không gì sánh được, lộ ra vẻ hoài nghi!

"Trưởng lão, ông đừng nói giỡn với tôi. Với thực lực của ông, toàn bộ thành phố T không người nào có thể địch nổi..." Trương Chiến thấp giọng nói.

Trưởng lão lại hít sâu một hơi nói: "Cậu chủ, tôi không có nói đùa. Vừa nãy tôi thật sự không có chút nắm chắc nào..."

"Cái gì?" Sắc mặt Trương Chiến chợt ngưng lại! Trận chiến vừa rồi, trưởng lão vậy mà lại không nắm chắc? Điều này sao có thể! Thực lực của trưởng lão vô cùng kinh khủng, giết chóc vô biên, trên thế giới này vẫn còn có người khiến trưởng lão không nắm chắc?

"Trưởng lão, ông có quá lời không? Người nọ cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi, cho dù chỉ có một mình tôi, tôi cũng có thể chém chết anh ta!" Giọng nói lạnh lẽo của Trương Chiến vang lên, mang theo sát khí bàng bạc.

Trưởng lão chậm rãi lắc đầu: "Cậu chủ, đừng khinh địch. Thân pháp của Nhĩ Đông Trần quỷ dị thần bí, không thể nào dò xét được hư thực... Hơn nữa, cô gái vừa rồi càng làm cho tôi không nắm chắc."

Con ngươi của Trương Chiến ngưng trọng: "Cô gái vừa rồi sao? Cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi... có cái gì phải sợ?" Trên mặt Trương Chiến hiện vẻ khinh thường và lạnh lẽo, đao pháp trong tay anh ta có thể chém giết tất cả!

Trưởng lão thở dài, giống như có chút thất vọng đối với sự cao ngạo của cậu chủ.

"Cậu chủ, núi cao thì có núi khác cao hơn… người giỏi thì có người khác giỏi hơn... Mới vừa rồi cô gái kia để lộ thân pháp, rất có phong phạm trong quân ngũ... mọi chuyện đều không thể chắc chắn." Ánh mắt trưởng lão toát lên vẻ thâm thúy.

Sắc mặt Trương Chiến âm trầm bất định, tựa như không đồng tình đối với lời nói của trưởng lão. Anh ta mạnh mẽ rút trường đao ra, hai chân đạp mạnh một cái, cả người lập tức bật dậy nhảy lên giữa không trung... rơi vào trong khuôn viên nhà cũ...

Đôi mắt thâm thuý khó dò của trưởng lão nhìn vào hư không, bất đắc dĩ thở dài...

...

Chiếc xe Sedan chạy ở trên đường, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan đều không nói gì, hai người lại có một loại ăn ý không tiếng động.

Trần Xuân Độ ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lát sau anh mới mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa sổ, mâu quang chợt lóe lên vẻ thâm thúy.

Chỉ là khi nghĩ đến một màn vừa rồi, trong lòng Trần Xuân Độ lại hiện lên một tia tiếc nuối... Nếu vừa nãy Tô Loan Loan không xuất hiện, trong trận chiến đó... anh nhất định sẽ xuất kích. Cho dù không thể chém chết Trương Chiến thì anh cũng muốn đánh anh ta trọng thương! Còn có vị lão bộc của nhà họ Trương kia... tuổi hơn trăm năm mà vẫn có thể bộc phát ra sát khí kinh khủng như vậy. Nhân vật kinh khủng bậc này ẩn náu ở thành phố T, nếu giữ lại sẽ trở thành một sự uy hiếp...

"Vì sao lại ngăn cản tôi..." Trần Xuân Độ hỏi.

"Là ý của tổng giám đốc Lê, tổng giám đốc Lê vội vã bảo anh trở về..." Tô Loan Loan ngẩn ra, giọng nói của Trần Xuân Độ lại hết sức bình tĩnh, điều này khiến nội tâm của Tô Loan Loan run rẩy một cách khó hiểu. Chẳng biết tại sao, từ khi Tô Loan Loan biết thân phận của Trần Xuân Độ, cô cũng đã đánh mất tư thái trước kia... Ở trước mặt Long Vương, làm sao Tô Loan Loan dám làm càn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.