Chàng Rể Phế Vật

Chương 668: Chương 668: Bạo phát thực lực




Tại Long Phượng các... sắc mặt cậu Vương Yên Kinh trở nên trắng bệch... Anh ta vô thức châm một chén trà xanh cho chính mình... Thế nhưng lúc này anh ta giống như thất thần vậy... nước trà nóng hổi không ngừng tràn ra từ trong ly... Mãi đến khi chính mình bị bỏng thì anh ta mới hồi phục tinh thần lại... Một tay anh ta ném ấm trà xuống, hai tay không ngừng run rẩy!

Giờ khắc này, tâm thần Vương Vô Địch chấn động không gì sánh được... Giống như có một thanh lợi kiếm treo thẳng lên cao, mũi nhọn sắc bén của thanh kiếm đang hướng ngay vào anh ta! Giờ khắc này, anh ta lại có chút hoảng hốt không rõ ràng... Không sai... cậu ấm thiên kiêu ở Yên Kinh này... vậy mà lại luống cuống!

Một tay của Trương Chiến cầm chuôi trường đao trong tay kéo lê trên mặt đất, anh ta sải bước đi ra bên ngoài đình viện... đá xanh lót đường mang phong cách cổ xưa bị vạch ra một đường đao sâu hoắm... Đủ để thấy rõ đao này sắc bén thế nào!

Cửa chính nhà cũ của nhà họ Trương.

Sắc mặt trưởng lão ngưng trọng không gì sánh được, hôm nay... người này là đối thủ thần bí khó lường nhất mà mấy chục năm qua ông ta gặp được! Thậm chí còn thần bí đến mức khiến ông ta... cảm thấy một tia đáng sợ!

Trần Xuân Độ bình tĩnh cao ngạo đứng đó, anh không muốn nhiều lời, sự kiên nhẫn của anh dần dần biến mất hầu như không còn: "Giao hay không giao?" Nói xong, anh chậm rãi tiến lên một bước... Bước này đại biểu cho quyết tâm của anh! Nếu như nhà họ Trương không thuận theo, vậy anh sẽ mạnh mẽ xông vào!

Sắc mặt trưởng lão chợt ngưng trọng, lực đạo cả người hoàn toàn trút ra! Thân thể già nua tựa như mãnh hổ sổng chuồng, một quyền kinh khủng công kích về phía Trần Xuân Độ!

Giờ khắc này, cuối cùng thực lực của trưởng lão cũng thật sự bạo phát! Bốn mươi năm trước, Trương Từ Lâm là một tồn tại quát tháo thành phố T!

Một quyền của trưởng lão mang theo sát khí rung động kinh khủng, ngay cả không khí cũng chợt co rút lại, trực tiếp vặn vẹo!

Một quyền, một quyền vô địch! Năm đó, một quyền này đã đánh nát biết bao nhiêu đối thủ không biết sống chết, chém giết biết bao nhiêu kẻ địch, một quyền không người nào có thể phá... Bởi vì không kẻ nào địch nổi!

Trong nháy mắt Trần Xuân Độ đã thu hồi sự bình tĩnh trong mắt, sắc mặt ngưng trọng không gì sánh được, gân xanh trên cánh tay phải đột ngột gồ lên, cơ thể bạo tạc chỉ trong giây lát!

"Ầm!" Trần Xuân Độ đánh ra một quyền, lực phá vạn quân, không khí rung động kịch liệt!

"Bịch!" Một trận tiếng nổ chấn động vang lên!

Trong nháy mắt quả đấm của hai người đánh ra va chạm nhau, không khí mãnh liệt co rút! Lực đạo cực lớn oanh tập đến, trong nháy mắt thay đổi mật độ áp suất của không khí, không khí đột nhiên biến dạng!

Không gian bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, giống như ngưng đọng lại!

Nhưng đúng lúc này, một đạo nhân ảnh bỗng nhiên phi không nhảy ra từ trong nhà cũ!

Một thanh cự đao màu bạc giống như cầu vồng phá không mãnh liệt chém về phía Trần Xuân Độ!

Mắt thấy chuôi trường đao này chém thẳng đến đầu mình... con ngươi Trần Xuân Độ chợt ngưng trọng!

Sọ não của anh có thể chống lại côn sắt... nhưng dẫu sao cũng không phải đầu sắt, không đỡ được chuôi trường đao này!

Trần Xuân Độ thu hồi nắm tay, dưới chân lập tức rút lui! Thân hình huyễn hóa thành một đạo tàn ảnh!

"Tranh!" Chuôi trường đao vù một tiếng chém vào hư không! Nhát chém này thất bại!

"Ầm!" Trường đao rơi xuống đất, tảng đá trên mặt đất đều nứt ra, trực tiếp bị lực đạo đáng sợ oanh tập đến!

Trương Chiến cầm trường đao trong tay... cả người đứng thẳng tại chỗ, bên dưới... hiện ra hai dấu chân thật sâu! Mà chuôi trường đao này có khoảng nửa thân đao… đã bị đâm vào trong mặt đất... Có thể thấy được lực đạo của một đao vừa rồi ngoan độc, kinh khủng như thế nào!

Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh đứng cách đó mấy mét, trong con ngươi lộ ra một tia ngưng trọng! Anh thừa nhận, giờ khắc này anh có chút khinh địch!

Khóe miệng Trần Xuân Độ cong lên tạo thành một nụ cười thâm thúy: "Không ngờ... nhà họ Trương này xuống dốc nhanh như vậy... mà lại vẫn có thể có cao thủ bậc này... thật sự không ngờ..."

Trần Xuân Độ vừa nói ra lời này, sắc mặt mọi người đều biến đổi. Sắc mặt của vô số người làm tựa như sương lạnh, băng lãnh nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, sát khí vô hạn!

Lời nói này của Trần Xuân Độ thật sự quá mức càn rỡ, đây là không để nhà họ Trương bọn họ vào mắt chút nào!

Loại tồn tại này, nhà họ Trương tuyệt đối không cho phép!

Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào trưởng lão, trong mắt chứa đựng ẩn ý thâm sâu... Đó là một loại ánh mắt gặp phải đối thủ... Hiển nhiên, lão đầu già nua trước mặt này có tư cách... chiến với anh một trận thật sự!

Sắc mặt trưởng lão ngưng trọng trước nay chưa có! Giờ khắc này, nắm đấm của ông ta vẫn còn hơi run rẩy! Một quyền va chạm với Trần Xuân Độ vừa rồi... giống như là kẻ địch đáng sợ nhất mà ông ta gặp được trong đời! Cái loại cảm giác này... khiến ông ta cảm thấy rất quen thuộc! Cứ như… Trần Xuân Độ là một nhân vật mà ông ta vĩnh viễn cũng không thể địch nổi...

Vậy mà trưởng lão lại thấy được một tia sát phạt đáng sợ có thể so với gia chủ từ trên người Trần Xuân Độ... Điều này... quá mức chấn động!

Sắc mặt cậu chủ Trương Chiến của nhà họ Trương đột nhiên lạnh như băng hàn! Anh ta mạnh mẽ rút chuôi trường đao này ra, trên thân đao lành lạnh trong sáng như gương tản ra hương vị tàn sát ngập mùi máu tanh!

"Nhĩ Đông Trần... thiên đường có lối mày không đi... địa ngục không cửa mày lại càng muốn xông vào..." Trương Chiến để trường đao ngang trước ngực, cả người bắn ra lệ khí lạnh lẽo đáng sợ! Hôm nay, ở trước cổng lớn của nhà họ Trương này, anh ta muốn… đại khai sát giới!

Cả đám người hầu đều nhanh chóng né tránh... Bọn họ biết công pháp của cậu chủ! Đó là sát phạt cường hãn đáng sợ không thể địch nổi... Hôm nay, cậu chủ muốn ra tay... như vậy thì sẽ tàn sát bốn phương!

Trần Xuân Độ nghe vậy, lạnh giọng uy hiếp ngược lại nói: "Trương Chiến... hôm nay tôi cũng cho cậu một con đường sống, chỉ cần giao Vương Vô Địch ra đây... tôi sẽ tha cho nhà họ Trương một con đường sống."

"Hít!" Trần Xuân Độ vừa nói ra, sắc mặt đám người làm trong nhà họ Trương tức giận không gì sánh được!

"Lời quá ngông cuồng!" Nét mặt Trương Chiến dữ tợn, trường đao trong tay phá không mà đến, không khí bị chém vang lên một trận tiếng gió thổi gào thét!

"Chém!" Trương Chiến quát lớn một tiếng, trường đao hơi gào thét! Chém thẳng về phía Trần Xuân Độ!

Sắc mặt trưởng lão sau lưng thâm thúy phức tạp. Chần chừ nửa giây, đột nhiên ông ta cũng động! Thân thể già nua tựa như trường cung bắn ra! Bất chợt đạp một cái, ông ta trực tiếp hóa thành tàn ảnh vọt về phía Trần Xuân Độ! Hôm nay, ông ta phải giết được Trần Xuân Độ! Vừa rồi giao phong một quyền kia đã khiến ông ta cảm nhận được Trần Xuân Độ hết sức kinh khủng! Đây là một nhân vật... không thể giữ lại! Nhân cơ hội này, ông ta liên thủ với cậu chủ cùng chém giết Trần Xuân Độ, chấm dứt hậu hoạn!

Trên mặt đất… đầy rẫy vết rạn! Phàm là những chỗ trưởng lão đạp xuống đều sẽ sụp đổ!

Đây là một thế cục ắt phải chết!

Trường đao đâm thẳng khiến hư không rung động! Quả đấm như sắt oanh tập bạo hưởng!

Như vậy muốn tránh cũng không tránh được!

Con ngươi của Trần Xuân Độ lập tức ngưng trọng, gân xanh trên hai tay trực tiếp nổ tung, cơ thể gồ lên tựa như một khối sắt đáng sợ! Trong tay phải của anh, chuôi dao găm đen thui lành lạnh lặng lẽ xuất hiện! Đó là Long Nha!

Nếu muốn chiến, vậy thì chiến! Long Nha vừa ra, máu tươi ngút trời!

Trong khoảnh khắc tựa như chỉ mành treo chuông, đột nhiên từ đằng xa có một chiếc xe Sedan chạy nhanh đến!

"Dừng tay!" Một giọng nữ truyền ra từ bên trong xe!

Nghe thấy giọng nữ này, Trần Xuân Độ đang định để dao găm Long Nha xuất thế lập tức thu hồi lại... Thân thể anh chợt lóe lui lại!

"Ầm!" Một đao kia của Trương Chiến trực tiếp chém ngang hư không... Dọc theo lồng ngực của Trần Xuân Độ sượt qua một xăng ti mét, cuối cùng lao vào khoảng không!

Quả đấm của trưởng lão công kích tới... Một quyền này tránh cũng không thể tránh... Ầm!

Lồng ngực của Trần Xuân Độ bị quả đấm đánh trúng, thân thể trực tiếp bay ngược ra ngoài!

"Bịch!" Trần Xuân Độ bị đánh bay ra mấy chục mét, ngay cả mặt đất cũng đều rạn nứt một khoảnh!

"Khụ khụ..."

Cách đó không xa, Trương Chiến nổi giận chợt quát: "Đừng hòng trốn! Chết cho tao!" Nói xong, chuôi trường đao trong tay vung lên lần thứ hai, đao phong lành lạnh chợt loé, mang theo hàn mang rung động!

Nhưng vào lúc này, một bóng hình xinh đẹp đột nhiên lao ra từ trong xe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.