Chàng Rể Phế Vật

Chương 667: Chương 667: Mau chóng giao người




Đôi mắt già nua của trưởng lão hiện vẻ ngưng trọng, giống như vô cùng kinh ngạc.

"Có chút thú vị... Ở thành phố T hiện giờ, người có thể tiếp một chiêu của tôi đã ít lại càng ít... Thảo nào lại có thể bình thản nói chuyện với tôi như vậy..." Giọng nói già nua của trưởng lão kéo dài, bên trong mang theo một tia lực lượng cực kỳ cường thịnh.

Trần Xuân Độ nghe vậy, khóe môi khẽ cong giống như khinh thường.

"Sự nhẫn nại của tôi có hạn, lập tức giao Vương Vô Địch ra đây cho tôi, tôi có thể bảo đảm nhà họ Trương các người hoàn hảo không tổn hại gì... Còn nếu không... tôi không chắc nhà cũ này của các người có thiếu mất một bức tường hay không đâu..." Giọng nói của Trần Xuân Độ hết bình tĩnh nhưng lại mang theo một tia uy hiếp!

Cả đám người làm của nhà họ Trương chỉ cảm thấy phẫn nộ trước nay chưa từng có! Hôm nay, nhà họ Trương ở thành phố T bọn họ... lại bị một tên vô danh tiểu tốt trước mặt làm nhục và khinh thường như vậy? Đây quả thực là đánh vào mặt của toàn thể nhà họ Trương mà!

Sắc mặt trưởng lão chợt ngưng trọng, âm thanh già nua lập tức vang lên!

"Người trẻ tuổi, cậu có biết... mình đang nói cái gì không?"

Trần Xuân Độ không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm vào nhà cũ của nhà họ Trương, nói với vẻ ẩn ý: "Căn nhà này cũng quá cũ rồi... tên Vương Vô Địch kia trốn ở trong cái nhà rách nát này... chỉ sợ cũng đã cùng đường mạt lộ..."

"Vô lễ! Láo xược!" Trưởng lão gầm lên, sát khí lập tức lan tràn! Mặt đất dưới chân ông ta bỗng nứt nẻ sụp đổ! Kình khí to lớn chấn động!

"Vù!" Chỉ thấy ông ta quét chân một cái! Vô số lá rụng trên mặt đất tức khắc bị cuộn lên, xoay tròn giữa không trung như muốn hóa thành một đạo cuồng phong!

Thân thể già nua cong cong chợt hóa thành thiểm điện, xẹt qua giữa màn lá rụng cuồng phong!

"Vèo vèo vèo!" Vô số lá rụng mang theo lực đạo kinh khủng bắn ra từ trong tay ông ta! Giống như vô số đạo sát phạt sắc bén đáng sợ!

Không khí chấn động! Lá rụng hóa thành sát phạt rung trời, mãnh liệt oanh tập về phía Trần Xuân Độ!

Giờ khắc này, Trần Xuân Độ vốn không kịp suy nghĩ nữa! Anh tránh cũng không thể tránh!

Thân pháp Trần Xuân Độ chợt loé, song chưởng trực tiếp bổ ra, hóa thành tàn ảnh hư ảo!

"Vù vù vù!" Ở những nơi song chưởng của anh xẹt ngang... không khí rung động kịch liệt! Cuồng phong lá rụng tấn công tới bị đánh tan tác thành từng đạo mảnh vỡ chỉ trong thời gian ngắn...

Sắc mặt trưởng lão đột nhiên ngưng trọng! Hai chân cố hết sức giẫm đạp!

"Răng rắc!" Tảng đá lớn dưới đất lập tức nứt ra thành từng mảnh!

"Đi!" Chỉ thấy thân thể già nua của ông ta xoay tròn bay lên không trung, chân dài cố hết sức đảo qua!

Vô số đá vụn bụi bặm trên mặt đất hóa thành thủ đoạn sát phạt đáng sợ, trực tiếp cắt ngang không khí, mang theo tiếng gào rú phóng về phía Trần Xuân Độ!

Sát phạt trùng điệp quay một vòng xung quanh Trần Xuân Độ... Vô số bụi bặm cuồn cuộn oanh tập, hết sức kinh khủng! Đây là một thế cục tất sát, kinh hãi ngập trời! Phàm là tất cả ngõ ngách vây xung quanh Trần Xuân Độ đều bắn nhanh! Tránh cũng không thể tránh!

Trưởng lão chậm rãi thu hồi hai tay chắp ở sau lưng, cả người như một đạo trường kiếm mang phong cách cổ xưa. Trưởng lão Hình Phạt có chiến lực ngập trời thủ hộ nhà họ Trương hơn mười năm, hôm nay... lần hai ra khỏi vỏ!

Vô số bụi bặm mãnh liệt oanh tập... chậm rãi tán đi...

Thân ảnh kia vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như cũ.

Thấy Trần Xuân Độ vẫn hoàn hảo không tổn hại gì... đôi mắt già nua của trưởng lão chợt ngưng trọng! Bên trong mang theo vẻ không dám tin tưởng!

Cả đám người làm nhà họ Trương đều kinh ngạc! Chuyện gì xảy ra? Trưởng lão đích thân xuất thủ... Đối phương... lại hoàn hảo không tổn hại gì?

"Lão già, tính nhẫn nại của tôi có hạn... Nếu như ông thức thời thì mau chóng giao Vương Vô Địch ra đây... Bằng không thì tôi tự mình tới cửa, xông vào căn nhà cũ này của ông!" Giọng nói của Trần Xuân Độ vô cùng lạnh lẽo, giống như chứa sự khiêu khích không chút kiêng kỵ.

Trong nhà cũ của nhà họ Trương, tại trà các Long Phượng.

Vương Vô Địch và Trương Chiến đang ngồi trong đình viện ở trà các, nhàn nhạt nhấp ngụm trà Long Tĩnh ở Tây Hồ, trà Long Tĩnh thanh nhã tản ra mùi hương nồng đậm mê người. Vương Vô Địch lẳng lặng thưởng thức vị ngọt của trà Long Tĩnh, hết sức hưởng thụ.

"Trà Long Tĩnh của Tây Hồ quả nhiên là tuyệt nhất Giang Chiết... Rất ngon, rất ngon, tựa như dòng nước trong vắt, tươi mát khoan khoái." Sắc mặt Vương Vô Địch nhàn nhã ung dung, tâm bình bình tĩnh đứng trước núi thái sơn sụp đổ. Trong mắt anh ta, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Trà Long Tĩnh của Tây Hồ thượng phẩm như vậy cũng chỉ có địa vị và sức ảnh hưởng như nhà họ Trương ở thành phố T mới có thể có được.

Trương Chiến khẽ nhấp một ngụm trà, cười nói: "Cũng chỉ là một ít trà sơ sài mà thôi. Lần này cậu Vương đột nhiên đến thăm, tôi lại không chuẩn bị gì, hôm nay bèn lấy trà Long Tĩnh ở Tây Hồ đã cất kỹ ba mươi năm ra đây, tự mình pha trà cho cậu Vương."

Nghe Trương Chiến a dua nịnh hót, Vương Vô Địch cười nhạt. Mặc dù biết rõ là nịnh... nhưng anh ta nghe vào vẫn cảm thấy rất thoải mái.

"Được, được... Vậy quyết định như thế đi." Vương Vô Địch bình thản gật đầu, ánh mắt thâm thúy như có những vì sao trong vũ trụ.

"Cậu Vương... lần sau anh không cần phải khuyên tôi, tôi trực tiếp cầm trường đao đi tìm cái thằng rác rưởi kia chém chết nó, thay anh chặt cái đầu chó của nó." Trương Chiến nịnh nọt lần thứ hai.

Nghe được câu này, sắc mặt của Vương Vô Địch có chút khác lạ khó có thể nhận thấy, nhưng anh ta vẫn ung dung bình thản như trước.

Vương Vô Địch bình tĩnh khẽ nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, thản nhiên nói: "Cái thứ kiến hôi đó xứng đáng để tôi ra tay sao? Cũng chỉ là một nghiệt chướng của thành phố T mà thôi... Nếu như tôi muốn động vào nó, giơ tay nhấc chân là đã có thể đẩy nó vào hố lửa rồi." Trương Chiến gật đầu, cung kính nói: "Vâng vâng, cậu Vương nói đúng... Một con kiến hôi mà thôi, căn bản không xứng."

Trong lúc hai người đang nhàn nhã thưởng thức trà, bên ngoài lại truyền đến một trận âm thanh đánh nhau loạn xạ.

Rất nhanh sau đó có một tên người làm hoảng hốt chạy tới.

"Báo cậu chủ... bên ngoài... bên ngoài có người gây chuyện!" Người làm hoảng hốt nói.

"Hửm, có người gây chuyện? Ai dám đến nhà họ Trương gây chuyện? Chán sống rồi phải không?" Giọng nói của Trương Chiến vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi. Anh ta vốn không thèm để ý cái người gây chuyện này chút nào... Phàm là người dám đến nhà họ Trương gây chuyện... không ai có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà trở ra.

Người làm run lẩy bẩy nói: "Anh ta nói... anh ta họ Trần..."

"Loảng xoảng!" Tách trà trong tay Vương Vô Địch lập tức rơi xuống đất... Trong nháy mắt, trà Long Tĩnh nóng hổi đổ xuống dưới đất... tách trà nứt vỡ... Mà sắc mặt của cậu ấm trong tuyệt thế gia tộc ở Yên Kinh này cũng trở nên trắng bệch!

Trương Chiến nghe người làm báo lại, sắc mặt chợt ngưng trọng. Ngọn lửa phẫn nộ ngập trời tựa như không thể kìm được hừng hực dấy lên!

"Nhĩ Đông Trần! Tao không đi tìm mày... không ngờ chính mày lại tự đưa tới cửa? Muốn chết!" Sắc mặt cậu chủ nhà họ Trương ở thành phố T trở nên dữ tợn cực độ!

"Cậu Vương, anh ở đây thư giãn đi. Tôi phải đi chém con kiến hôi đó, dâng người lên tận nơi cho anh!" Trương Chiến vung ống tay áo thật mạnh, sải bước dài đi ra bên ngoài, cả người thô bạo như một thanh lợi kiếm.

"Lấy đao ra đây!" Trương Chiến quát to, âm thanh quanh quẩn vang vọng toàn bộ đình viện!

Rất nhanh sau đó, mấy tên người làm cũng mang chuôi trường đao nặng nề đưa tới trước mặt Trương Chiến!

Trương Chiến nhấc trường đao lên, sắc mặt lành lạnh dữ tợn, trên người tản ra sát khí trước nay chưa có. Anh ta trực tiếp mang theo trường đao cất bước đi ra bên ngoài đình viện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.