Chàng Rể Phế Vật

Chương 672: Chương 672: Em họ của long thiên ngao




Một tên học sinh nam khác nổi giận đạp một cước thẳng đến chỗ Trần Xuân Đội! Bởi vì họ vốn không để ý đến người phụ nữ như Tân Bàn Nhược! Mục tiêu của họ chỉ có Trần Xuân Đội!

Tần Bàn Nhược có cơ thể mềm mại và hành động nhanh nhẹn, cô nhẹ nhàng giơ chân dài lên đá một cước tuyệt đẹp!

"Bốp!" Khuôn mặt của tên học sinh nam kia trực tiếp bị cẳng chân dài của Tần Bàn Nhược đá trúng, cả người choáng váng... Trực tiếp ngã quỵ!

Cơ thể dẻo dai của Tân Bàn Nhược như đang nhảy múa, giờ khắc này phảng phất hóa thành vô địch nữ thân, thân thể mềm mại những nơi chân dài quét qua... Một mảnh bi thống rú thảm!

Trần Xuân Độ đứng ở một bên, quyết định không ra tay... Loại nhãi con này... Đúng là anh không muốn ra tay chút nào... Cứ

giao cho cô tiểu thư này đi... Mặc dù kĩ năng của cô ta có hơi không dứt khoát, nhưng dù sao cũng do Trạm trưởng dạy dỗ, kĩ năng của cô ta đối phó với những tên lưu manh này... Vẫn còn dư sức.

Mấy phút sau, một đám lưu manh vô cùng cường tráng đều bị đánh ngã xuống đất, trên mặt đất vang lên những âm thanh như tiếng sói tru

Quần chúng ở hiện trường đã hoàn toàn sững sờ như hóa đá!

Ngã rồi... Mẹ nó...!

Tất cả mọi người đều ngây dại! Cảnh tượng trước mắt đã làm cho mọi người khiếp sợ! Nhiều học sinh nam cao to cường tráng như vậy... Vậy mà... Lại bị một người phụ nữ xinh đẹp đánh cho nằm đầy đất kêu rên tìm răng? Chuyện này... Chuyện quá nhảm rồi đúng không? Chuyện này đã nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người!

Sau khi đánh ngã mấy tên côn đồ, Tân Bàn Nhược lại khôi phục dáng vẻ cô gái nhỏ, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh Trần Xuân Độ tiếp tục ăn thịt dê nướng.

Tất cả mọi người vây xem đều run khóe miệng... Cô nương này... Mẹ nó! Cũng quá giả tạo rồi đấy! Mới vừa rồi còn khoẻ như

trâu tiêu diệt bốn phương như chiến thần... Cô gái này thật biết diễn kịch!

Sắc mặt Nguyên Bưu trở nên dữ tợn, bỗng nhiên cậu ta móc ra một con dao găm từ trong người, vô cùng hung hăng đâm về

phía Trần Xuân Độ

"Đi chết đi!"

Trần Xuân Độ không cần ngước mắt mà trực tiếp giơ chân đá một cước!

"Rầm ——!" Một dòng máu tươi vẩy ra! Cả người Nguyên Bưu bị đạp bay ra xa mấy mét!

Nguyên Bưu phun máu tươi, xương cốt toàn thân gần như sắp gãy... Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại... Một bóng người đã vọt tới trước mặt cậu ta trong chớp mắt!

Trái tim Nguyên Bưu đập mạnh... Một nỗi hoảng sợ dữ dội xông lên đầu!

“Anh bạn nhỏ... Vừa rồi tôi đã khuyên cậu không nên đánh nhau ẩu đả... Sao cậu không nghe chứ..." Trần Xuân Độ thản nhiên cười nói.

“Anh...! Tên khốn nhà anh! Anh nhất định phải chết, tôi nói cho anh biết! Anh họ của tôi là Long Thiên Ngao!" Sắc mặt Nguyên Bưu dữ tợn, hai mắt gần như có thể phun ra lửa giận! Hung hăng uy hiếp!

Long Thiên Ngao? Trần Xuân Độ nghe xong, đầu tiên là sững sờ... Sao anh lại cảm thấy cái tên này hơi quen quen? Hình như đã từng nghe ở đâu rồi?

Nguyên Bưu nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Xuân Độ thì cho rằng anh đang sợ, nở nụ cười dữ tợn: “Sợ rồi sao? Tôi nói cho anh biết, chuyện hôm nay chưa kết thúc đâu! Nếu anh thức thời thì lập tức quỳ xuống dập đầu nhận lỗi cho tôi! Để cô gái xinh đẹp này đi theo ta đi, nếu không... Từ nay về sau anh sẽ không lăn lộn trong thành phố T nổi đâu!"

Trần Xuân Độ hơi híp mắt lại... Anh đã nhớ ra rồi...

Trần Xuân Độ đột nhiên nhớ ra... Người tên là Long Thiên Ngao... Không phải tên bị anh tát một bạt tai trước đó sao? Dường

như anh đã nhớ ra người đàn ông đó tên là... Long Thiên Ngao...

Nghĩ đến đây, ý cười bên khoé miệng Trần Xuân Độ càng đậm... Lúc ấy, Long Thiên Ngao tìm đường chết bị Trần Xuân Độ tát một bạt tai... Trần Xuân Độ vẫn còn nhớ chuyện này... Nếu lúc ấy Lê Kim Huyên không ngăn cản... Thì e là Long Thiên Ngao đã sớm thành người thực vật!

"Long Thiên Ngao là anh họ cậu đúng không?" Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: “Vậy thì tốt, trả món nợ anh họ cậu nợ tôi luôn đi..."

Nói xong, Trần Xuân Độ trực tiếp xách cổ áo Nguyên Bưu lên, không nói hai lời tát vào mặt cậu ta!

"Bốp!" Tiếng bạt tai thanh thúy quanh quẩn trong không trung! Gò má Nguyên Bưu sưng đỏ trong nháy mắt, hiện lên dấu vết bàn tay rõ ràng!

“Anh! Anh dám đánh tôi?" Nguyên Bưu tức giận đến nỗi cả người run rẩy! Đôi mắt đỏ như máu, cơn giận như muốn giết người!

Cậu ta không thể tin được! Như thế nào cũng không dám tin, mình đã nói tên anh họ ra, thiếu gia của tập đoàn Long Trạch, kết quả người đàn ông này còn dám ra tay!

"Đánh cậu thì sao? Tôi cứ đánh đấy." Trần Xuân Độ như một tên côn đồ, hung hăng tát thêm một cái!

"Bốp!" Cái tát này anh dùng sức mạnh hơn! Nửa bên phải gương mặt Nguyên Bưu sưng vù trong nháy mắt, giống như đầu heo!

Làm gì còn khí chất anh tuấn nữa?

Đám khán giả ở đây trợn tròn mắt...! Mẹ nó! Người đàn ông này đúng là trâu bò... Ngay cả Nguyên Bưu mà cũng dám đánh?

Anh của cậu ta là Long Thiên Ngao đấy! Thiếu gia tập đoàn Long Trạch ở thành phố T... Long Thiên Ngao!

“Anh...! Anh! Tôi sẽ không bỏ qua đâu..." Nguyên Bưu nổi giận dữ tợn... Còn chưa nói hết... Trần Xuân Độ đã hung hăng tát thêm hai cái!

Khuôn mặt Nguyên Bưu bị tát thành đầu heo, máu mũi bay tứ tung... Vô cùng thê thảm!

"Đại ca... Đừng đánh nữa... Em sai rồi!" Cuối cùng Nguyên Bưu không chịu được nữa... Nước mũi máu mũi và nước mắt tuôn trào một mạch! Anh còn trâu bò hơn cả Long Thiên Ngao, ngay cả Long Thiên Ngao cũng không sợ, thì sao có thể sợ cậu ta! Cậu ta chưa từng gặp phải hoàn cảnh đáng sợ thê thảm như thế... Giờ phút này gương mặt cậu ta sưng đỏ đau nhức dữ dội, cảm thấy như mình sắp chết... Cậu ta không thể nào chấp nhận được...!

Trần Xuân Độ trực tiếp đá văng cậu ta, liếc mắt khinh thường nhìn cậu ta: “Cút."

Nguyên Bưu và đám anh em thất tha thất thểu bò dậy, rôi hoảng hốt chật vật bỏ chạy...

Tần Bàn Nhược ngọt ngào kéo cánh tay Trần Xuân Độ, khuôn mặt tràn đầy vẻ sùng bái, nói bằng giọng điệu nũng nịu: “Trân

Xuân Độ, anh thật tuyệt ~!"

Trần Xuân Độ nghe lời nói này của cô ta chỉ cảm thấy nổi da gà! Người phụ nữ này... Không bị động kinh chứ? Sao lại dùng giọng điệu nũng nịu nói chuyện...

Mình và cô ta còn chưa xảy ra chuyện gì... Cô ta đột nhiên thay đổi giọng điệu làn cho mình không thích ứng được.

"Nói chuyện đàng hoàng." Trần Xuân Độ chỉ ra chỗ sai.

"Xời~ tôi đây chỉ chọc anh thôi mà cũng không được!" Tân Bàn Nhược lườm anh, dáng vẻ khó chịu.

Thấy người phụ nữ có vẻ sắp tức giận, Trần Xuân Độ không dám mập mờ nữa, trên đường đi mua cho cô ta nhiều món ăn ngon, lúc này Tân Bàn Nhược mới thỏa mãn.

Qua trận đánh nhau vừa rồi, đường phố Ẩm thực lại nhanh chóng khôi phục dáng vẻ ban đầu, phồn hoa náo nhiệt... Cảnh tượng kia chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi... Mọi người vẫn hưởng thụ những món ăn đêm ngon miệng.

"Đồ ăn ở thành phố T đều hơi ngọt, không ngon như Yên Kinh của chúng ta." Tân Bàn Nhược kéo tay Trần Xuân Độ, bắt bẻ nói.

"Đúng vậy, không ngon bằng Yên Kinh của chúng ta." Ánh mắt Trần Xuân Độ hiện lên một tia phức tạp, những suy nghĩ dường như đang trào dâng.

Tân Bàn Nhược qua đầu qua, khó hiểu nhìn anh: “Anh từng nói anh không phải người Yên Kinh mà?”

Trần Xuân Độ sững sờ, lập tức thay đổi chủ đề: “Bên kia có nem rán kìa, đi nếm thử thôi." Nói xong anh kéo Tân Bàn Nhược chạy qua.

Trên đường đi, đôi mắt đẹp của Tần Bàn Nhược hiện lên vẻ nghi ngờ, cô ta nhìn chăm chú người đàn ông này... Trong lòng luôn có cảm giác nói không ra lời... Giống như có chút lạ lẫm nhưng lại rất quen thuộc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.