"Cái này ăn được sao?" Tân Bàn Nhược nhìn xem trong tay mấy xiên thịt dê nướng tản ra mùi hương quái dị, khuôn mặt càng thêm vẻ nghi ngờ, thịt dê nướng cô ta từng ăn ở một số khách sạn ở Tây Vực còn ít dầu mỡ hơn những đồ ăn trong quán này nhiều, thậm chí trên xiên thịt dê nướng còn được rắc lên một vài gia vị cô ta chưa từng thấy...
"Từ trước đến nay thịt dê nướng không phải là cao lương mỹ vị mà chỉ là món ăn vặt dân dã, đương nhiên có những nơi coi
món này như một món ăn chính..." Dường như Trần Xuân Độ đã nhìn ra nghi ngờ trong lòng Tân Bàn Nhược, anh trực tiếp cầm một xiên lên cắn một miếng to.
Trong vài giây, hai xiên thịt dê nướng đã bị Trần Xuân Độ tiêu diệt, bỏ vào bụng Trần Xuân Độ.
Tân Bàn Nhược thấy xiên thịt dê trong tay mình bị Trần Xuân Độ ăn gần hết một nửa trong chớp mắt, cuối cùng cô ta lấy can đảm thận trọng mở miệng ra cắn một miếng thịt...
Lúc miếng thịt đi vào trong miệng, đôi mắt đẹp của Tần Bàn Nhược sáng lên, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sau đó, tốc độ của Tân Bàn Nhược trở nên nhanh hơn, thậm chí không thua Trần Xuân Độ chút nào...
Nhìn dáng vẻ ăn quên cả trời đất của Tần Bàn Nhược, khoé miệng Trần Xuân Độ hơi cong lên.
Đối diện phố Ẩm thực, có mười mấy học sinh nam ăn mặc mới lạ theo trào lưu vô cùng bá đạo đang di chuyển trong đám đông trên đường.
Học sinh nam dẫn đầu là một thanh niên khôi ngô cao lớn, đầu đội mũ lưỡi trai, cả người toát ra khí chất kiêu ngạo.
"Này, đại ca, mau nhìn kìa... Ở đó... Có người trông không tồi..." Mấy tên học sinh nam sau lưng đột nhiên đi tới trước mặt học sinh nam dẫn đầu, sau đó chỉ về phía cách đó không xa.
Nguyên Bưu nhìn về phía các anh em chỉ, đập vào mắt là một cô gái xinh đẹp tuyệt vời với khí chất siêu phàm...! Khí chất đó
làm cho cậu ta rung động!
"Không tệ, không ngờ buổi tối ra ngoài đi dạo cũng có thu hoạch bất ngờ." Nguyên Bưu nhếch miệng lên mỉm cười, Tân Bàn
Nhược với ánh mắt vô cùng trần trụi, ánh mắt giống như một con sói đói đảo qua cơ thể mềm mại uyển chuyển của Tân Bàn Nhược, cực kì bỉ ổi.
Tân Bàn Nhược không cảm nhận được ánh mắt trần trụi đó, lực chú ý của cô ta đã đặt lên xiên thịt nướng ở trong tay.
Cô ta vừa đi vừa ăn, không chú ý tới người đàn ông to xác đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình ở cách đó không xa.
Mà dường như Trần Xuân Độ ở bên cạnh đã nhận ra, anh ngẩng đầu nhìn lướt qua Nguyên Bưu với dáng vẻ bình tĩnh.
"Móa nó, hình như có một người đàn ông bên cạnh cô ấy. Hai người họ thân mật như vậy, tám chín phần mười là người yêu."
Một đàn em đột nhiên nói.
Nguyên Bưu nhìn lướt qua, tâm mắt đặt vào trên người Trần Xuân Độ, sau khi thấy rõ Trần Xuân Độ, ánh mắt Nguyên Bưu bỗng nhiên co rụt lại, hiện lên vẻ vô cùng ghen ghét!
Nguyên Bưu nhìn chằm chằm vào bóng người đàn ông đáng chết bằng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo!
Người có dáng vẻ bình thường như Trần Xuân Độ mà cũng xứng ở bên cạnh một cô gái xinh đẹp tuyệt Trần như thế sao! Điều đó giống như có một cây kim đâm vào lòng cậu ta làm cho cậu ta vô cùng phẫn nội!
Sắc mặt Nguyên Bưu trầm xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ âm u! Cậu ta từ từ vén tay áo lên, đường cong trên cánh tay đầy cơ bắp lộ ra ngoài, gân xanh hơi nổi lên, làm cho một luồng sức mạnh nam tính đập vào mắt.
“Anh Nguyên Bưu? Anh định đối phó với anh ta như thế nào?” mấy người anh em sau lưng hỏi.
Nguyên Bưu khẽ híp mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ nghiên ngẫm và băng lãnh: “Đối phó như thế nào? Đánh!"
Nói xong, Nguyên Bưu trực tiếp giơ nắm đấm, hùng hổ đi về phía Trần Xuân Độ
Đám anh em ở sau lưng liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức xắn tay áo lên! Cơ bắp cường tráng trên cánh tay lộ ra, sau đó họ nhìn
chằm chằm về phía Trần Xuân Độ! Họ đều có dáng người cường tráng, nếu bàn về đánh nhau? Thì họ nói một, không ai dám nói hai!
Cứ như vậy một đám người hung hăng lao thẳng về phía Trần Xuân Độ! Trong nháy mắt dọa sợ các vị khách xung quanh trên phố Ẩm thực... Đám người nhao nhao lùi lại tránh né.
Trần Xuân Độ và Tân Bàn Nhược vẫn đang thưởng thức xiên thịt dê nướng... Đám người kia bỗng nhiên xông tới bao vây hai người!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ta ngơ ngác nhìn đám học sinh nam...
"Mấy người... Là ai?" Tân Bàn Nhược chớp đôi mắt đẹp hỏi.
Nguyên Bưu cao một mét chín cao ngạo đứng ở đối diện, giống như một chiến thần khiến cho người ta run sợ
Đám anh em của cậu ta toàn người cao một mét tám trở lên, ai cũng vô cùng cường tráng, cả đám người toát ra khí thế vô
cùng kiêu ngạo!
"Người đẹp, chuyện hôm nay không liên quan gì đến em... Em chỉ cần ngoan ngoãn đứng một bên...' Gương mặt Nguyên Bưu vô cùng lạnh lẽo.
Sau khi nghe lời nói này, đám người vây xem lập tức nhỏ giọng thảo luận...
"Ôi, đó không phải Nguyên Bưu sao, côn đồ nổi tiếng ở đường Phục Hưng... Suốt ngày ngang ngược càn rỡ..."
"Đúng vậy, tên câm đầu trước mặt mọi người... Chính là Nguyên Bưu... Nghe nói lai lịch của cậu ta cũng rất sâu... Đằng sau có liên quan đến thế giới ngâm..."
"Có lẽ người đàn ông kia sắp xong đời rồi... Người dễ trêu thì không chọc, tự nhiên lại chọc vào cậu ta..."
Nhưng Trần Xuân Độ vẫn cầm xiên thịt dê nướng trong tay, vô cùng bình tĩnh gặm thịt xiên, dáng vẻ khoan thai tự đắc dường như không để đám người này vào mắt.
Nhìn thấy tên khốn đáng chết vẫn bình tĩnh như thế, sắc mặt Nguyên Bưu càng thêm tức giận! Hành động đó giống như đang coi thường cậu ta!
Nguyên Bưu siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, tản ra khí thế vô cùng đáng sợ
Đám người vây xem đều lùi lại mấy bước... Khí thế đáng sợ của đám người Nguyên Bưu làm cho khiếp sợ... Đám người này to cao cường tráng như thế... Khí chất hung ác làm cho người ta không dám phản kháng... Mà người đàn ông gây yếu cao chưa đến một mét tám như Trần Xuân Độ bị họ vây vào giữa... Đây đúng là sự tương phản rõ ràng... Cảnh tượng này chắc chắn là sắp bị đòn...!
Trần Xuân Độ thờ ơ nói với Nguyên Bưu một câu: “Anh bạn nhỏ, đánh nhau ẩu đả là hành vi không tốt, cha mẹ cậu không dạy cậu sao?”
Đùng! Nghe được câu này, Chu Nguyên tức giận đến nỗi sắc mặt trở nên tái xanh!
“Anh muốn chết à!" Nguyên Bưu trực tiếp giơ nắm đấm lên, nắm đấm nổi đầy gân xanh vô cùng phẫn nộ hung hăng lao về phía Trần Xuân Độ
"Bịch!" Nắm đấm của Nguyên Bưu còn chưa đến gần Trần Xuân Độ, xương sườn của cậu ta bị một cánh chân tuyệt đẹp đạp
vào!
Cơ thể Nguyên Bưu bỗng nhiên còng xuống, cảm giác đau đớn dâng tràn khiến cho cậu ta lùi lại mấy bước...
Tần Bàn Nhược từ từ rút cánh chân dài tuyệt đẹp của mình về, rồi nói với vẻ khó chịu: “Cậu đến cùng ai, anh ấy làm gì cậu mà lại muốn đánh anh ấy?"
"Cô!" sắc mặt Nguyên Bưu trở nên dữ tợn, cậu ta che xương sườn lại, suýt nữa tức đến hộc máu! Cậu ta lại bị một người phụ nữ đạp lui bằng một cước... Mà... Điều đáng hận là! Một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt Trần như thế mà lại chủ động chắn trước người đàn ông kia? Anh ta xứng sao? Điều này khiến cho Nguyên Bưu không thể chấp nhận được!
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Xông lên cho tao!" Nguyên Bưu nổi giận quát đám đàn em một tiếng: “Để cô ấy lại cho tao, còn người đàn ông kia thì đánh cho đến chết!"
Đám đàn em lập tức phản ứng! Cả đám trực tiếp giơ nắm đấm lên, hung tàn xông về phía Trần Xuân Độ! Đánh hội đồng!
Trần Xuân Độ từ từ cắn một miếng thịt dê, lúc định ra tay... Thì bóng người xinh đẹp bên cạnh đã ra tay trước!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Bàn Nhược đầy vẻ lạnh lùng phẫn uất, cô ta nắm chặt lấy nắm đấm của một học sinh nam đang hùng hồn lao tới dùng sức bẻ gãy!
"Răng rắc!" Cổ tay của tên học sinh nam lập tức trật khớp! Cậu ta thê thảm hét lên như sói tru, sắc mặt lập tức trắng bệch!
Kỹ thuật quân sự... Kỹ năng bẻ cổ tay! Trần Xuân Độ híp mắt lại, khóe miệng nhếch lên một độ cong nhiều ẩn ý.