Chàng Rể Phế Vật

Chương 547: Chương 547: Hỗn chiến




"Long Vương! Anh trốn cái gì. Thể hiện thực lực đi." Vẻ mặt Răng nhọn tức giận, tiếp tục tấn công một cách mạnh mẽ.

Trần Xuân Độ cứ lùi và tránh, không hề chống trả. Ánh mắt anh không ngừng quét xung quanh tìm cơ hội thoát thân. Vào lúc này, chỉ có một lối thoát.

Yên Kinh rối ren, lại còn là cấm địa của Long Vương, bởi vì chỉ cần có chút gió mây nổi lên, các tổ chức sẽ tìm đến sát phạt. Ngay cả Long Vương cũng phải nhượng bộ.

Khi Răng Nhọn vẫn chưa dừng chiến đấu ác liệt với Trần Xuân Độ.

Cách đó vài trăm mét, trên một tòa nhà cao một đám người mặc đồng phục đen bịt mặt đang chậm rãi ở đó, lạnh lùng nhìn trận chiến kinh khủng.

Người cầm đầu là một người đàn ông bịt mặt mặc đồ màu xám, hai mắt bị che rất kín, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt đầy sát khí.

Chờ hồi lâu, người dẫn đầu mặc áo xám, chậm rãi giơ tay lên.

Phía sau anh ta, một nhóm người bịt mặt áo đen nhận lệnh ngay lập tức.

Giây tiếp theo.

“Ầm ầm ầm!” Hàng chục bóng người mặc áo đen bóp cò… vũ khí đường kính cỡ lớn đều khai hỏa.

Trong tầm mắt, một loạt đạn nhắm vào Trần Xuân Độ trong trận mà bắn dữ dội.

Hàng chục tên mặc đồ đen theo sau nổ súng dữ dội. Mỗi phát đều chí mạng. Tất cả mũi súng đều chĩa về về phía Trần Xuân Độ.

Ngay lập tức, cuộc chiến rơi vào hỗn loạn.

Các đặc công xung quanh hơi bối rối trong giây lát, tất cả đều chưa kịp phản ứng gì. Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là bàn tay giúp đỡ của Long Vương? Nhưng có gì đó không đúng. Đám người áo đen đột nhiên xông ra này rõ ràng là đang bắn vào Long Vương! Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?

Tình hình lúc này khiến các đặc công có mặt không biết phải làm sao. Những người đàn ông bịt mặt áo đen này đột ngột đến, không biết họ là bạn hay thù. Răng Nhọn thì đang đánh nhau quyết liệt với Long Vương, bọn họ chỉ có thể đứng yên quan sát.

Nhưng Răng Nhọn biến sắc ngay lập tức.

Họ là đặc công. Con mắt họ có thể nhận ra tình hình hiện tại. Nhóm người bịt mặt áo đen này đang ở đây để tóm lấy ai đó. Chúng tới đây để giết Long Vương.

Chúng là những kẻ giết người chuyên nghiệp.

Răng Nhọn đưa ra một quyết định dứt khoát và hét lên dữ dội, "Lên đi, bắt Long Vương nhanh lên."

Rầm rầm! Các đặc công có mặt lao về phía Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ bị bao vây bởi kẻ thù. Giờ phút này, anh đang ở trong tình trạng khốn đốn.

Hôm nay, tình thế của anh tại Yên Kinh dường như đã đi vào ngõ cụt. Một kết cục bi thảm. Trần Xuân Độ không ngờ tốc độ ra tay của Yên Kinh lại nhanh như vậy. Anh ta càng không nghĩ rằng Răng Nhọn sẽ xuất hiện.

Trong trận hỗn chiến, một người mặc áo xám bịt mặt lao tới nhanh như tia chớp, tiếng súng vang lên dồn dập, chấn động không gian.

Vô số viên đạn nhanh chóng lướt qua không khí nhắm thẳng về phía Trần Xuân Độ.

Bóng dáng Trần Xuân Độ lao lên nhưng không thể tránh được. Bên tai, anh thậm chí có thể cảm nhận được âm thanh của tiếng đạn đáng sợ xuyên qua không khí.

“Phập!” Dưới sự né tránh liên tục của Trần Xuân Độ, một viện đạn cuối cùng cũng xuyên qua khe hở đâm vào đùi anh.

Cơ thể Trần Xuân Độ đột nhiên run lên, chân anh lảo đảo mạnh rồi lui về phía sau.

Trên đùi anh, toàn bộ ống quần đều nhuỗm máu trong nháy mắt.

Sau khi tên áo xám nã đạn thành công, hắn lại bắn ra mãnh liệt, mỗi một phát súng đều mang theo sự giết chóc.

Cùng lúc đó, Răng nhọn đang cầm một con dao găm, và nỗi kinh hoàng ập đến, một nhóm đặc công xung quanh tấn công dữ dội. Ai cũng muốn lấy mạng Long Vương đầu tiên.

Con ngươi của Trần Xuân Độ co lại, vết thương của anh đều đang rách toác, kẻ thù thì tấn công từ bốn phía, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Đột nhiên, Trần Xuân Độ giơ cao dao găm long nha.

Tiếng rồng gầm rú vang vọng rõ ràng trong không gian. Long Nha dữ dội lao ra. Trần Xuân Độ gần như biến thành một tia chớp. Anh lao tới trước mặt người áo xám.

Con ngươi của người mặc áo xám chợt run lên. Vũ khí trong tay hắn bắn ra dữ dội. Cùng lúc đó, thân thể hắn nhanh chóng thối lui.

Thân thể Trần Xuân Độ rung lên dữ dội, con dao Long Nha của anh biến thành một vũ khí đáng sợ, lao dữ dội về phía người đàn ông mặc áo xám bịt mặt.

Người đàn ông che mặt nạ sợ hãi, ra đòn chiến đấu chống lại Trần Xuân Độ.

Cùng lúc đó, phía sau Răng Nhọn cùng một đám đặc công cũng ầm ầm lao lên.

Hỗn chiến! Nhưng mục tiêu chính của tất cả các bên đều là bắt được Long Vương.

Phía trước có Răng Nhọn tập kích, phía sau có tên áo xám truy đuổi.

Giờ phút này, tình thế Trần Xuân Độ đang rất cấp bách.

Anh buộc phải rút lui liên tục, và vết thương do súng bắn trên đùi ảnh hưởng đến cơ bắp của anh, khiến hành động của anh bị cản trở.

Răng Nhọn lao tới, hung hãn đâm thẳng dao găm vào ngực Trần Xuân Độ. Sát khí ngút trời.

Sau lớp mặt nạ, ánh mặt của Trần Xuân Độ lạnh đi. Đột nhiên, Trần Xuân Độ ra tay nhanh như chớp, nắm lấy con dao trong tay Răng Nhọn. Toàn thân anh đều dồn sức.

“Bùm!” Răng nhọn bị ném đi một cách thô bạo, người anh ta đập mạnh xuống đất, mặt đất nứt toác, bụi bay mù mịt.

Người đàn ông áo xám nhân cơ hội tấn công và giết chết Trần Xuân Độ. Kết quả lại phải chịu cú đấm nhanh như tia chớp, nặng như trời giáng của anh.

Người đàn ông mặc áo xám còn chưa kịp phản ứng, ngực bị đánh đột ngột khiến toàn thân anh ta run lên rồi bị đánh bay ra người.

Xoẹt! Cảnh tượng như bị đóng băng đột ngột!

Sắc mặt Răng Nhọn vô cùng tệ, bò lên khỏi hố trên mặt đất, đôi mắt của anh ta nhìn chằm chằm vào Long Vương vởi vẻ kinh ngạc. Có một sự hoài nghi trong mắt anh ta. Vừa rồi thủ đoạn mà Trần Xuân Độ sử dụng rất quen thuộc, có vẻ giống như chiêu thức bẫy quân của đơn vị đó?

Trần Xuân Độ tiếp tục chiến đấu, hơi thở vốn đã có chút khó khăn, sắc mặt ngày càng tái nhợt, máu ở vết thương ngày càng nhiều, vết thương do súng bắn ra dường như càng ngày càng nghiêm trọng. Anh đau dữ dội.

Nhưng dù bị thương nặng như vậy không ngờ vẫn có thể là đấu với cả đám người đó. Đánh lui một nhóm đặc công, đánh bại người đàn ông bịt mặt và Răng Nhọn. Điều này quả thực quá ngang tàng.

Lúc này, Răng Nhọn chợt nhận ra rằng Long Vương trước mặt đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì anh ta tưởng tượng. Nếu những kẻ khủng bố này được phép ở lại nước C, chúng chắc chắn sẽ gây ra sự hỗn loạn kinh hoàng. Vậy nên chắc chắn phải bắt anh ta.

Vẻ mặt người đàn ông mặc áo xám cũng rất nghiêm trọng, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Hắn ôm chặt lồng ngực, nhận một đấm của Long Vương khiến máu toàn thân hắn tuôn ra suýt nữa ói ra máu tại chỗ. Tên Long Vương này, quả thực quá đáng sợ. Vượt quá dự tính của hắn.

Trần Xuân Độ nhìn xung quanh với ánh mắt cảnh giác, anh thu lại long nha... bóng dáng vút lên rồi nhanh chóng lùi lại tẩu thoát. Trận đấu của ngày hôm nay không nên kéo dài.

“Chạy trốn đi đâu!” Răng Nhọn đột nhiên kêu, lao người đuổi theo.

Người đàn ông mặc áo xám bịt mặt cũng vội vàng đuổi theo và bắn dữ dội về phía Trần Xuân Độ.

Lúc này, Trần Xuân Độ đã bị thương mạnh, như rùa vào trong bình. Làm sao họ có thể để anh trốn thoát dễ dàng?

Trận chiến lại bùng lên một lần nữa! Ba bóng người không ngừng bắn phá mặt đất! Âm thanh va chạm vô cùng kinh khủng, xung quanh đều chấn động.

Trần Xuân Độ buộc phải kiên định lui về phía sau. Toàn thân anh đau đớn dữ dội, máu không ngừng tràn ra ở vết thương.

Lúc này trận chiến vẫn dữ dội, sự giết chóc vẫn tiếp tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.