Chàng Rể Phế Vật

Chương 590: Chương 590: Không biết tự lượng sức mình




Cơ thể Vân Lăng Tiêu lại lần nữa bị đánh bật ra ngoài! Đập mạnh vào thân máy bay phía sau làm thân máy bay lập tức bị lõm xuống và biến dạng!

“Ỷ có hắn chống lưng cho mày liền tới lấy mạng tao. Vân Lăng Tiêu… mày đúng thật là không biết tự lượng sức mình.” Giọng nói của Trần Xuân Độ vang vọng như ác ma. Anh cầm trường đao trong tay, cứ thế chậm rãi bước tới… như âm hồn!

“Tao đã lập khế ước với Kinh, nếu mày dám động vào tao, mày sẽ không gánh nổi hậu quả!” Vân Lăng Tiêu không ngừng nôn ra máu.

"Ha... hết sức trung thành? Đúng thật là một con chó trung thành của hắn..." Giọng nói của Trần Xuân Độ lạnh như băng, lộ vẻ mỉa mai lạnh lùng nghiêm nghị!

“Long Vương… mày sẽ không đấu lại bọn tao!” Giọng Vân Lăng Tiêu run rẩy, định nhỏm dậy, anh ta lúc này khắp người là máu, thê thảm và chật vật.

“Thế lực của Kinh đại nhân mày không thể tưởng tượng nổi, thế nào mày cũng sẽ thua!” Giọng Vân Lăng Tiêu run rẩy, nhưng lại mang theo vẻ kiên định và uy nghiêm cực lớn!

Trần Xuân Độ bước từng bước áp sát tới, khóe miệng anh thoáng qua nụ cười giễu cợt lạnh lùng mà nghiêm nghị... Giờ phút này, anh giống như nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời!

"Mấy năm đầu ta từng chém hắn, nếu không phải nể tình hắn đã có nhiều đóng góp cho thành phố này nên mới tha cho hắn một con đường sống. Bây giờ... quả thực ngông cuồng!" Cơ thể Trần Xuân Độ chợt lóe lên, lao thẳng về phía Vân Lăng Tiêu và chém tới dữ dội! Trường đao chém tới, ánh sáng lạnh lẽo vang chấn!

“Tao ngược lại muốn xem xem, mày trung thành ra sao!” Giọng Trần Xuân Độ quát ra chói tai, mang theo sát khí và vẻ giễu cợt! Trường đao chém nhanh tới!

Sắc mặt Vân Lăng Tiêu đột nhiên trắng bệch, anh ta dốc toàn lực, cơ thể chợt bật dậy, đột nhiên xoay người tránh qua một bên!

“Keng...!” Tiếng kim loại nứt ra kinh hãi! Trường đao của Trần Xuân Độ dọc theo thân người Vân Lăng Tiêu cách độ vài mi-li-mét... chém tới với tốc độ nhanh! Lưỡi đao kinh khủng ngay lập tức chém thân máy bay tạo ra một khe hở!

Một đao này... đã tránh được!

Cơ thể Vân Lăng Tiêu nhếch nhác nhanh chóng thụt lùi. Vào lúc này, anh ta run rẩy thảm hại đến cực điểm!

“Chạy đi đâu!” Thoắt cái, cơ thể Trần Xuân Độ tập kích tới!

Tia sáng đen tấn công dữ dội, như hắc long thoát xác, giết chóc kinh người!

“Keng keng keng!” Tia sáng đen chém tới tấp va chạm với đao gãy trong tay Vân Lăng Tiêu, tia lửa kim loại đáng sợ lóe lên trong màn mưa đêm đen!

Cơ thể Vân Lăng Tiêu hoàn toàn không chịu nổi, không ngừng thụt lùi... Mặt đất dưới chân đột nhiên nứt toác sụp lún, máu tươi trong miệng anh ta tràn ra điên cuồng!

“Mở to mắt chó của mày ra nhìn cho rõ… Ai mới là rồng?!” Vẻ mặt đầy sát khí của Trần Xuân Độ như ác ma. Tia sáng đen tấn công mãnh liệt, nhanh như tia chớp! Nó giống như một con rồng, gầm thét trong đêm tối! Anh là Long Vương, anh mới là rồng!

“Phụt!” Long Nha sắc bén đâm vào bụng Vân Lăng Tiêu một cách mãnh liệt, trực tiếp xuyên qua khoang bụng và xuyên thủng qua lưng anh ta!

"Hức..." Vẻ mặt Vân Lăng Tiêu đột nhiên run lên, máu vùng bụng tràn ra điên cuồng!

Ánh mắt Trần Xuân Độ cực kỳ lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vân Lăng Tiêu như ác ma!

“Bây giờ biết ai là rồng rồi chưa?” Giọng anh lạnh lẽo như quỷ, vang vọng trong đêm tối.

Cơ thể Vân Lăng Tiêu run lẩy bẩy, cơn đau dữ dội lan tràn trong khoang bụng... Nội tạng của anh ta... đã bị một đao này chọc thủng và làm rách ra. Anh ta lúc này hoàn toàn lâm vào tình thế tuyệt vọng!



Nửa tiếng sau, Lê Kim Huyên có chút sốt ruột đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đi lại lại trong phòng nghỉ ngơi, hiển nhiên rất là không an tâm.

“Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Lê Kim Huyên nhìn Tô Loan Loan.

“Tôi cũng không biết.” Tô Loan Loan ở ngoài cửa lắc đầu.

"Cái gã này tự mình đưa ra quyết định, đợi anh ta quay lại, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

Lê Kim Huyên vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ ngơi đột nhiên mở ra, Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan xuất hiện trước mặt cô.

"Này!"

Nữ thần tổng giám đốc nổi giận đùng đùng xông tới, túm lấy cổ áo anh, lạnh lùng chất vấn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

“Mọi việc đều đã được giải quyết xong. Kim Huyên, ngồi xuống đi, chuẩn bị cất cánh.” Trần Xuân Độ ôn tồn nói, ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên đầy cưng chiều và dịu dàng.

Tuy nhiên, chân mày Lê Kim Huyên nhíu chặt. Trần Xuân Độ càng như thế này, càng làm cô phát cáu thêm.

“Buông ra, tôi muốn ra ngoài!” Lê Kim Huyên đi về phía cửa máy bay.

Bỗng nhiên, máy bay rung lắc mạnh, Lê Kim Huyên đứng không vững người, chợt ngã vào lòng Trần Xuân Độ ở bên.

Trần Xuân Độ thuận thế ôm chầm lấy, chậm rãi nói: "Máy bay đã cất cánh và rời khỏi mặt đất, vẫn nên sớm rời khỏi nơi này thì tốt hơn."

Lê Kim Huyên ra sức thoát khỏi cái ôm của Trần Xuân Độ, quay người lại nhìn Trần Xuân Độ bằng đôi mắt đẹp, tràn đầy tức giận lạnh lùng, chất vấn: "Rốt cuộc ban nãy anh đã làm gì rồi?"

“Không làm gì cả, chỉ nói chuyện một chút với anh ta rồi để anh ta rời đi.” Trần Xuân Độ thờ ơ giải thích như chẳng có việc gì.

Lê Kim Huyên hừ lạnh, nhìn Trần Xuân Độ vẻ mỉa mai, hỏi ngược lại: "Anh cho là cái cớ đến con nít còn không tin tôi sẽ tin sao?"

Trần Xuân Độ đang định nói gì đó thì đột nhiên một cơn đau nhói lên nơi lồng ngực.

Sắc mặt Trần Xuân Độ hơi thay đổi, bỗng chốc trở nên tái nhợt. Anh nói với Lê Kim Huyên: "Em vào trong trước đi, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống rồi nói."

Vừa dứt lời, Trần Xuân Độ tự nói tự vào phòng nghỉ ngơi.

Chân mày Lê Kim Huyên nhíu chặt, vừa định chạy tới hỏi đến cùng thì thấy Trần Xuân Độ đột nhiên xua tay.

Sắc mặt Trần Xuân Độ có chút nhợt nhạt, nói với vẻ khó nhọc: "Em ra ngoài trước đi... anh muốn nghỉ ngơi một lát..."

Lê Kim Huyên hơi sững sờ, đôi mắt đẹp ngơ ngác nhìn anh: “Anh làm sao vậy?” Lúc này cô mới nhận ra sắc mặt Trần Xuân Độ không bình thường.

Trần Xuân Độ khẽ lắc đầu, cố nén cơn đau nhói trong lồng ngực: "Em mau ra ngoài đi."

Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên càng thêm nghi ngờ, cô chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt Trần Xuân Độ, nhìn anh với vẻ ân cần.

Tô Loan Loan im lặng ít nói ở bên cũng đi lại, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm.

Trần Xuân Độ muốn đuổi Lê Kim Huyên đi... bởi vì anh không muốn Lê Kim Huyên lo lắng... Nhưng lúc này Lê Kim Huyên lại không rời đi mà nhìn anh với vẻ quan tâm.

Sắc mặt Trần Xuân Độ càng thêm nhợt nhạt, cuối cùng không gắng gượng nổi, chợt phun ra một ngụm máu tươi!

Máu đỏ tươi dính đầy cổ áo anh, khóe miệng anh đều là vết máu... Mùi rỉ sét tràn ngập trong không khí!

Trong khoảnh khắc này, khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên hốt hoảng, cả người đều lúng túng!

“Anh làm sao vậy?!” Lê Kim Huyên bước tới dìu đỡ lấy anh. Lúc này, tâm trạng của nữ thần tổng giám đốc hoàn toàn rối rắm, trở nên hoàn toàn mất bình tĩnh, sợ hãi cuống cuồng!

Cô hiếm khi thấy cái người này chật vật như vậy!

Sắc mặt Trần Xuân Độ tái nhợt, lắc đầu: "Không sao... đừng lo."

“Đã như thế này rồi anh còn nói là không sao?!” Giọng nói của Lê Kim Huyên lo lắng run rẩy... Nhìn bộ dạng Trần Xuân Độ lúc này... nữ thần tổng giám đốc quýnh lên sắp khóc! Cô có thể lạnh nhạt với Trần Xuân Độ, có thể quát mắng Trần Xuân Độ... nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trần Xuân Độ đột nhiên nôn ra máu... mọi hờ hững, lạnh lùng trong lòng cô... đều tan biến hết! Ngay lúc này, nữ thần tổng giám đốc vừa hoảng sợ vừa lo lắng, tâm trạng vô cùng rối rắm hốt hoảng!

Dưới sự dìu đỡ của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ cẩn thận ngồi xuống... Anh đưa tay lau vết máu trên khóe miệng... máu tươi dính đầy tay.

"Anh đừng lau nữa..." Lê Kim Huyên gần như sắp khóc. Cô lo lắng lấy khăn giấy ra, bàn tay ngọc ngà bối rối khẽ lau vết máu cho Trần Xuân Độ... Vết máu trên khóe miệng và quần áo rõ nét, phản chiếu trong đôi mắt đẹp ẩm ướt của Lê Kim Huyên. Đôi mắt đẹp của cô đỏ hoe và ẩm ướt, giờ phút này cô thực sự luống cuống.

“Anh đợi chút, tôi gọi cho cấp cứu!” Lê Kim Huyên hốt hoảng, muốn lấy điện thoại gọi cho 115.

Trần Xuân Độ đột nhiên nắm lấy tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.