Chàng Rể Phế Vật

Chương 591: Chương 591: Quan tâm




"Không cần... không cần gọi... máy bay đã cất cánh... chỉ bị thương nhẹ thôi. Trở về thành phố T nghỉ ngơi một lát là khỏe." Trần Xuân Độ gắng sức xoa dịu nỗi đau nơi ngực, chậm rãi nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên tái nhợt, trong đôi mắt xinh đẹp mơ hồ hiện lên một tia sương mờ trong suốt, cô hấp tấp nói: "Anh bị thương thành ra thế này rồi còn nói là chỉ bị thương nhẹ?!"

“Thật sự không sao, đừng gọi.” Ánh mắt Trần Xuân Độ hơi chăm chút, giọng điệu mang vẻ trịnh trọng.

Giờ phút này, tâm trạng của Lê Kim Huyên càng thêm rối bời, cô không biết làm thế nào mới phải.

“Yên tâm đi, chỉ là trong lồng ngực có chút ngột ngạt thôi, anh điều hòa nhịp thở một chút là khỏi.” Trần Xuân Độ nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt trấn an. Lúc này, khí huyết của Trần Xuân Độ cũng dần dần hồi phục. Sau khi nôn ngụm máu kia ra ngoài, cảm giác đau đớn trong lồng ngực cũng dần dần tan biến.

Lê Kim Huyên được Trần Xuân Độ khuyên can, cuối cùng không gọi cho 115. Nhưng nữ thần không rời đi vào lúc này, mà cẩn thận ở bên cạnh anh, chăm sóc cho anh. Lau vết máu, đắp khăn nóng lên mặt cho anh, cho anh uống thuốc chống viêm... và uống nước nóng...

Lê Kim Huyên vẫn luôn là cô chủ của nhà giàu sang, giờ phút này như biến thành một người phụ nữ nội trợ... Tuy rằng cô không biết cách chăm sóc người khác... mặc dù hành động của cô rất vụng về, nhưng cô đang hết lòng chăm sóc cho Trần Xuân Độ.

Dưới sự chăm sóc của nữ thần tổng giám đốc, Trần Xuân Độ cũng dần có chuyển biến khá hơn.

Lê Kim Huyên dùng khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho anh... làm dịu đau đớn cho anh. Giờ phút này, tuy đầu tóc nữ thần rối bù, ánh mắt đẹp đầy vẻ lo âu... nhưng lại càng lộ ra vẻ đẹp nhu mì hoang sơ, khiến lòng người rung động. Cô cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên trán Trần Xuân Độ từng chút một... nhưng cô không biết rằng khuôn mặt xinh đẹp của cô đã lấm tấm mồ hôi… vì căng thẳng và hoảng sợ.

Trần Xuân Độ nhìn nữ thần chăm sóc mình cẩn thận như vậy, tâm tư dường như cảm động... anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay ngọc ngà của nữ thần.

Lê Kim Huyên nhìn anh hơi ngạc nhiên.

Trần Xuân Độ đột nhiên kéo mạnh... cơ thể mềm mại của Lê Kim Huyên đột nhiên mất cân bằng... cả người sà vào lòng Trần Xuân Độ...

Lê Kim Huyên đang muốn giãy giụa đứng dậy, Trần Xuân Độ lại ôm lấy vòng eo thon thả của cô và nhẹ nhàng ép cô ngả vào ngực mình, không cho cô rời đi...

"Anh hơi lạnh... cho anh ôm một lát được không? Chỉ một lát thôi..." Giọng nói của Trần Xuân Độ rất khẽ khàng và yếu ớt, như có vẻ cầu khẩn.

Nghe Trần Xuân Độ nói vậy, Lê Kim Huyên thôi giãy dụa, cơ thể mềm mại nằm yên... cứ như vậy để cho Trần Xuân Độ ôm vào lòng.

Vào giờ phút này, cơ thể hai người áp chặt vào nhau... Trần Xuân Độ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của Lê Kim Huyên... tiếng nhịp tim đập hơi loạn xạ đó... như hai con nai con va vào nhau.

Đầu cô hơi nhếch ra khỏi vai Trần Xuân Độ như có ý lảng tránh. Trần Xuân Độ nhẹ nhàng cúi đầu, ngửi mùi hương thơm tho quyến rũ nơi tóc cô. Lúc này đây... thời gian như ngừng trôi.

Lê Kim Huyên lúc này rất rối bời, tim đập thình thịch... Trong lòng liên tục nói với bản thân: Chỉ một lần này... Chỉ một lần này... Lần này nể tình anh ta bị thương, mình không so đo với anh ta... Tuyệt đối sẽ không có lần sau!

Trần Xuân Độ cứ như vậy ôm lấy Lê Kim Huyên hồi lâu... như không muốn buông ra. Cơ thể mềm mại của cô rất thơm và mềm mại, mang theo sự dịu dàng. Cảm giác ôm cô vào lòng thực sự rất thoải mái.

Một lúc lâu sau, Lê Kim Huyên khẽ ngọ nguậy, muốn đứng dậy. Trần Xuân Độ vẫn ôm cô, như không muốn tách rời cô.

“Không phải anh nói là… chỉ một lát thôi sao?” Lê Kim Huyên lên tiếng, giọng nói từ tính rất êm tai.

"Anh đổi ý rồi... cho anh ôm thêm một lát nữa..." Trần Xuân Độ chậm rãi nói, vòng tay ôm chặt lấy nữ thần.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên có chút do dự, giùng giằng thoát khỏi vòng tay anh. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần tổng giám đốc có chút ửng đỏ, biểu cảm hơi rối ren...

"À thì... anh nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi làm việc đây..." Nữ thần nói xong, vuốt nhẹ mái tóc dài rối bù, chân đi giày cao gót vội vã ra ngoài...

Nhìn bóng dáng nữ thần hốt hoảng rời đi... khóe miệng Trần Xuân Độ nhếch lên nụ cười... Cọp cái vừa thú vị lại đáng yêu.

Sau khi Lê Kim Huyên bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi, Tô Loan Loan mới đến bên cạnh Trần Xuân Độ, nhìn Trần Xuân Độ đang ôm ngực, nói: “May mà ba của Lê tổng luôn có máy bay riêng ở Yên Kinh, nếu không anh cũng sẽ không thoải mái như vậy... "

"Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Sao hắn ta làm anh bị thương được?" Tô Loan Loan nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt khó hiểu.

Dựa trên phán đoán của cô về thực của Vân Lăng Tiêu, đến cô cũng có thể cản được đòn tấn công của Vân Lăng Tiêu, huống chi là Long Vương.

Điều này khiến cô nổi lên suy nghĩ ngay lúc đó, vẻ mặt nghi ngờ có phải Trần Xuân Độ đã giả vờ để được gần gũi với Lê Kim Huyên.

“Tôi không sao, chỉ trúng mưu kế thôi.” Trần Xuân Độ lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh bỗng trở nên thâm thúy.

Đương nhiên, anh sẽ không nói với Tô Loan Loan rằng Vân Lăng Tiêu đã giữ lại chiêu cuối, khiến anh hoàn toàn không ngờ tới và cuối cùng bị thương.

Nhìn thấy Trần Xuân Độ không sao, Tô Loan Loan gật đầu, yên tâm hơn.

Sau đó, nơi sâu thẳm trong ánh mắt thăm thúy của Trần Xuân Độ chợt lóe lên tia sát khí...

Đêm khuya, bên trong phòng khách sạn.

Vân Lăng Tiêu vịn bồn rửa mặt trong phòng tắm, miệng lại ho ra máu!

Toàn thân anh ta đau nhức và run rẩy... Uy lực từ cú đấm của Trần Xuân Độ gần như động đến lục phủ ngũ tạng của anh ta! Gây nên tổn thương cực nặng đối với anh ta! E là trong mấy tháng cũng khó mà bình phục lại!

Sắc mặt Vân Lăng Tiêu tái mét, miệng đầy máu tươi. Thân người run rẩy, vịn vào tường cẩn thận dè chừng muốn đi đến bên giường... Nhưng còn chưa đến gần... anh ta đã không gắng gượng nổi... cơ thể ngã quỵ xuống đất...

Đột nhiên, phía sau Vân Lăng Tiêu vang lên một giọng nói: "Đại nhân rất không hài lòng. Chuyện này làm hỏng thôi đã đành, thậm chí mày còn dùng đến con át chủ bài đại nhân ban cho để bảo toàn tính mạng."

Vân Lăng Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest chỉnh tề và đeo mắt kính vàng đang đứng bên giường, nhìn anh ta với vẻ mặt lãnh đạm.

“Tôi ra sức cống hiến cho ông ta, không có nghĩa tôi là chó của ông ta.” Trong đầu Vân Lăng Tiêu đột nhiên vang lên lời nói của Long Vương, khiến vẻ mặt anh ta có chút tức giận.

"Long Vương đã trở nên nổi tiếng ở nước ngoài, ngay cả phương Tây đụng phải hắn ta cũng chẳng làm gì được, thất bại của mày đại nhân đã sớm dự đoán trước." Người đàn ông mặc vest tiếp tục nói.

"Vậy ông ta còn kêu tôi đi? Để tôi đến nộp mạng sao?" Giọng Vân Lăng Tiêu càng lúc càng lạnh.

"Với thực lực của đại nhân cũng không địch nổi hắn. Không phải là bản thân mày trước đây rất muốn đấu với hắn sao?" Người đàn ông mặc vest thản nhiên nói.

Vân Lăng Tiêu không nói gì. Người đàn ông mặc vest đặt một cuốn sổ nhỏ lên tủ đầu giường và nói: "Long Vương đã đến thành phố T. Tiếp tục nhiệm vụ của mày. Long Vương nhất định phải chết."

Vân Lăng Tiêu cầm cuốn sổ nhỏ lên lại phát hiện đó là giấy thông hành.

“Chênh lệch giữa tôi và Long Vương quá lớn. Đây là một nhiệm vụ bất khả thi.” Vẻ mặt Vân Lăng Tiêu ảm đạm.

“Yên tâm, đến thành phố T rồi tất sẽ có người giúp mày. Với lại, đại nhân có cách nâng thực lực của mày lên ngang hàng với Long Vương.” Người đàn ông mặc vest khẽ mỉm cười. Vân Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc lấy làm lạ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.