Chàng Rể Phế Vật

Chương 625: Chương 625: Nghiêm phạt long thiên ngao




Cách đó không xa, chủ tịch tập đoàn Phi Dương, Tiết Nghĩa đứng ở đó, trong tay khẽ lắc chiếc cốc chân dài, nhìn tình huống này với vẻ ẩn ý...

Màn tranh cãi giữa Trần Xuân Độ và Long Thiên Ngao đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở đây... Thậm chí xung quanh còn liên tục có người xúm lại, tất cả đều hiếu kỳ đứng xem kịch vui...

Nữ thần tổng giám đốc Lê Kim Huyên vốn đang nói chuyện với bạn bè trong giới kinh doanh ở cách đó không xa, nhìn thấy mọi người không ngừng tụ lại một góc... Sắc mặt cũng hiện vẻ kinh ngạc, cô bèn cầm ly rượu tò mò đến gần...

Vừa đến đã nhìn thấy một màn này... Lê Kim Huyên nhất thời ngây ngẩn cả người!

"Dừng tay!" Sắc mặt Lê Kim Huyên trở nên căng thẳng, cô giẫm giày cao gót, trực tiếp muốn tiến lên ngăn cản.

Khóe miệng Long Thiên Ngao hiện lên một nụ cười tà ác: “Không còn kịp rồi! Lê Kim Huyên... con chó của em chọc vào tôi, ngày hôm nay ông đây muốn thay em dạy dỗ nó một chút!"

Lê Kim Huyên đầu tiên là ngơ ngác, sau đó mở miệng giải thích: “Thật ngại quá anh Long này... tôi không nói với anh... tôi đang nói với tài xế của tôi..."

Nghe thấy lời này, sắc mặt của Long Thiên Ngao chợt biến đổi! Đây... m* nó lại bị làm nhục? Anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Long, vậy mà lại bị làm nhục!

Một đám khách mời cũng mang theo nét mặt kinh ngạc ngơ ngác... Anh nhìn tôi một hồi... Tôi nhìn anh một lát... Đây là tình huống gì? Tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối, không phản ứng lại kịp... Lê Kim Huyên nói vậy rốt cuộc là có ý gì?

Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn về phía Trần Xuân Độ, từ tốn lên tiếng: “Trần Xuân Độ, dừng tay."

Trần Xuân Độ chậm rãi thở dài một hơi, nếu nữ thần tổng giám đốc đã nói như vậy, anh còn có thể động thủ sao?

"Hôm nay coi như anh mạng lớn, tạm tha cho anh vậy." Trần Xuân Độ vô cùng bình tĩnh nói.

Sắc mặt Long Thiên Ngao cực độ dữ tợn, giờ khắc này anh ta có cảm giác mất mặt trước nay chưa từng có! Anh ta đường đường là cậu ấm của tập đoàn Long Trạch, một tồn tại hô mưa gọi gió ở toàn bộ Thành phố T này. Ai nhìn thấy anh ta mà không cung kính gọi một tiếng Long gia? Thế mà ngày hôm nay... con m* nó lại bị một tên tài xế nhục nhã trước mặt tất cả mọi người như vậy? Đây quả thực là đang tát đôm đốp vào mặt của anh ta!

Long Thiên Ngao nổi điên, trực tiếp vung bàn tay lớn. “Bốp!" một cái tát mạnh vào mặt của Trần Xuân Độ!

Âm thanh giòn giã vang lên, dường như ngay cả không khí cũng đều yên tĩnh lại!

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều kinh ngạc... ai cũng cảm thấy một tia kinh hãi! Quả nhiên Long Thiên Ngao động thủ rồi!

Lê Kim Huyên ngây người, chân mày tuyệt mỹ nhíu chặt!

Ở cách đó không xa, Phương Chấn Khải âm lãnh cười cợt... Đó là niềm vui to lớn khi trả được thù! Trần Xuân Độ ơi Trần Xuân Độ... hôm nay mày nhất định sẽ chết!

Trần Xuân Độ chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến mức chấn động!

"Thú vị... A... Thật sự thú vị..." Khoé môi Trần Xuân Độ cong lên tạo thành một độ cong thâm thúy không rõ, đó là một nụ cười nhàn nhạt... Chỉ là nụ cười này lại có vẻ sâu xa phức tạp, làm cho người khác cảm thấy hoảng hốt một cách khó hiểu?

Lúc này Long Thiên Ngao mang sắc mặt dữ tợn, trong con ngươi ánh lên biểu cảm kinh hãi! Bởi vì bàn tay tát Trần Xuân Độ của anh ta... đang mơ hồ phát đau! Cái tát vừa rồi... giống như đập trúng tường đồng vách sắt!

"Tao đánh chết con mẹ mày!" Long Thiên Ngao vốn không thể chịu nổi ánh mắt lạnh lẽo đó của Trần Xuân Độ, anh ta tức giận không gì sánh được, trực tiếp trở tay quạt tới một lần nữa! Cái tát này hết sức hung ác, trên cánh tay tráng kiện của anh ta gồ lên gân xanh! Anh ta muốn tát chết đối phương! Nhìn cái tát này hạ xuống, ai ai cũng có thể thấy được lực đạo hung hãn tột cùng tới cỡ nào!

"Bốp!" Bỗng nhiên, một tiếng vang thanh thúy rất lớn nảy sinh!

Trần Xuân Độ nhanh như tia chớp, trước khi bạt tai của Long Thiên Ngao đánh tới, anh đã trực tiếp nâng tay lên... tát một cái cực nhanh vào trên mặt của Long Thiên Ngao!

Cả người Long Thiên Ngao giống như cánh quạt vậy... không ngừng xoay tròn tại chỗ! Máu theo miệng của anh ta điên cuồng bắn ra, tạo thành một vòng tròn máu ở dưới mặt đất!

Cả đám người há hốc mồm! Tất cả đều không thể phản ứng kịp!

Long Thiên Ngao xoay tròn tại chỗ hơn mười vòng rồi mới từ từ ngừng lại...

"Phụt!" Chuyện đầu tiên anh ta làm sau khi dừng lại là phun ra máu! Một ngụm máu rất lớn! Thậm chí ngay cả nội tạng dường như cũng muốn phun ra theo!

Trên mặt đất vương vãi vết máu, thời điểm Long Thiên Ngao chảy máu như điên, cả người anh ta trực tiếp sững sờ...

"Bịch!" Một tiếng vang thật lớn phát sinh! Người đàn ông thân cao mét tám mét... trực tiếp ngã xuống vũng máu! Hoàn toàn ngất đi!

Không khí tĩnh lặng như chết!

Tất cả mọi người mở to hai mắt mà nhìn, gắt gao nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt! Giờ khắc này, toàn bộ hiện trường đều hóa đá!

Long Thiên Ngao, đường đường là cậu chủ của tập đoàn Long Trạch... được xưng là Long Gia của nhà họ Long hắc đạo ở Thành phố T... vậy mà lại bị một cái tát cả một tên tài xế... đánh cho bị thương nặng đến mức chảy máu như điên... rồi ngất xỉu?

Mọi người kinh hãi nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ giống như nhìn ác ma... trong lòng tất cả bọn họ đều rùng mình một cái! Người này... quá to gan lớn mật, anh ta là ma quỷ sao?

Sắc mặt Lê Kim Huyên dại ra... cô ngây ngốc nhìn một màn này, không biết phải làm thế nào mới ổn... Chuyện này đã hoàn toàn vượt quá phạm vi khống chế của cô...

Trong góc phòng tiệc, sắc mặt u ám của Phương Chấn Khải biến đổi! Vẻ dữ tợn trên mặt như muốn nổ tung! Giờ khắc này trông biểu cảm của anh ta cực kỳ xấu xí!

Phương Chấn Khải cất bước đi tới, sắc mặt băng lãnh tái xanh... Anh ta trực tiếp xông vào đám người, thừa dịp đoàn người hỗn loạn lớn tiếng quát lên: “Làm càn! Dám gây rối ẩu đả trong bữa tiệc của thương hội hôm nay! Quả thực là không coi phép tắc ra gì! Người đâu! Đánh đuổi Trần Xuân Độ và người phụ nữ bên cạnh anh ta ra ngoài cho tôi!"

Phương Chấn Khải cực kỳ âm ngoan... Anh ta chen chút ở trong đám người, ỷ có đoàn người yểm hộ, cả gan quát lên chói tai! Anh ta định tranh thủ sự đồng tình của đám khách mời!

Nhưng cuối cùng... mọi người còn chưa phản ứng kịp... chỉ trong thời gian ngắn một thân ảnh đã vọt vào đám người nhanh như chớp, trực tiếp xách cổ áo của Phương Chấn Khải giống như xách thịt heo, lôi anh anh ra ngoài!

Lê Kim Huyên không khỏi ngẩn ngơ... Phương Chấn Khải?

"Ơ, hoá ra là cậu chủ cả của nhà họ Phương, tôi còn tưởng là ai chứ... Hôm nay sắc mặt cậu Phương không tệ lắm nhỉ?" Trần Xuân Độ nhìn Phương Chấn Khải, khóe miệng giương lên nở nụ cười nhạt.

Sắc mặt Phương Chấn Khải tái xanh dữ tợn. Nếu đã bị tóm ra, anh ta cũng không trốn tránh nữa, trực tiếp quay sang Trần Xuân Độ hét lên: “Làm càn! Anh là cái thá gì, lại dám không thèm kiêng nể ai ở trong phòng tiệc như vậy, anh không thèm để một đám nhân vật nổi tiếng ở Thành phố T chúng tôi vào mắt sao? Đừng tưởng rằng bây giờ anh có thể muốn làm gì thì làm! Hôm nay, các người trốn không thoát đâu!"

Có thể nói Phương Chấn Khải hết sức âm ngoan, thời điểm lên tiếng mắng chửi anh ta còn không quên kéo theo một đám doanh nhân nổi tiếng vào!

Trần Xuân Độ cười càng thêm sâu xa, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Phương dạy phải..."

Ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc của Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Khải: “Anh đang nói giúp tên đầu heo này sao?" Trần Xuân Độ nói heo là đang chỉ Long Thiên Ngao đã chết ngất ở dưới mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.