Chàng Rể Phế Vật

Chương 451: Chương 451: Nhằm vào!




Sau khi công bố xếp hạng và những người bị loại, rất nhanh MC liền tuyên bố bắt đầu mười lăm phút nghỉ ngơi.

Nhiều khán giả trên khán đài lần lượt đứng dậy, có người đi vệ sinh, cũng có một số nhân vật lớn khách quý trong khu VIP lần lượt đưa cành ô liu về những tuyển thủ tham gia thi đấu kia, muốn thiết lập mối quan hệ.

Trương Bảo Thành trở về khán đài, Lê Kim Huyên vội tiến tới, quan tâm hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Tuy Trương Bảo Thành bảo Lê Kim Huyên không cần quá lo lắng, nhưng trên thực tế, sắc mặt Trương Bảo Thành lại thể hiện rõ sự mệt mỏi, trong vòng một ban nãy của Chung Cực Tam Đao nếu không phải có vị giám khảo bí ẩn kia, rất có thể lúc này ông ta đã bị loại rồi, cả quá trình ông ta vô cùng căng thẳng, vô cùng tiêu hao sức lực.

“Không sao thì tốt.” Sau khi Lê Kim Huyên xác nhận Trương Bảo Thành bình an vô sự thì gật đầu, xem như đã yên tâm hơn đôi chút.

“Hội trưởng Trương, vòng thứ hai có nắm chắc chứ?” Tô Loan Loan ngồi cạnh lo lắng nói.

Sắc mặt Trương Bảo Thành có chút trắng bệch, nói: “Nếu là trước kia, có lẽ là có, nhưng lần này, trong ban giám khảo có mấy giám khảo từng có mâu thuẫn với tôi trước kia, hơn nữa còn có Song Tử Thần ở đây, đừng nói là lấy quán quân, đến cả vòng hai này trong lòng tôi cũng không tự tin.”

Trương Bảo Thành nhìn Lê Kim Huyên, trong ánh mắt là vẻ ăn năn: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lê, e là phải khiến cô thất vọng rồi.”

Lê Kim Huyên xua tay, nhẹ giọng an ủi nói: “Không sao, ông cố hết sức rồi là được, vốn tôi đã không mong có thể tiến vào Chung Cực Tam Đao, lần này còn có thể vào được vòng hai thì đã là chuyện rất đáng mừng rồi, tôi đã chuẩn bị xong tâm lí từ sớm rồi, có thể chấp nhận mọi kết quả…”

Lê Kim Huyên khẽ ngừng lại, rồi nhìn về phía ban giám khảo, chỉ vào vị giám khảo áo đen kia, hỏi Trương Bảo Thành: “Hội trưởng Trương, ông quen người này sao?”

Trương Bảo Thành nhìn qua, nghi hoặc lắc đầu, nói: “Không quen, nhưng cậu ấy đã giúp tôi vào vòng hai, không có cậu ấy, tôi hoàn toàn không thể nào vào vòng trong được.”

“Kì lạ, chúng ta đều không quen biết anh ta, sao anh ta lại ra tay giúp đỡ chứ?” Lê Kim Huyên nhíu mày, cô vốn tưởng rằng vị giám khảo áo đen này quen biết Trương Bảo Thành, nhưng cô đã nhầm rồi.

“Khi nào thì có giám khảo đặc biệt xuất hiện?” Trương Bảo Thành lẩm bẩm nói.

Lê Thần Vũ, xuất thân từ gia tộc mà Lê Kim Huyên bị đuổi đi, Lê Kim Huyên lúc này không có bất cứ lí do nào có thể mỉm cười đối đãi với Lê Thần Vũ.

Một khoảng thời gian không gặp, Lê Kim Huyên cảm thấy có chút buồn nôn, Lê Thần Vũ càng lúc càng thâm sâu khiến người khác không thể nào nhìn thấu anh ta đang nghĩ gì.

“Không ngờ hội trưởng Trương cũng ở đây.” Lê Thần Vũ nhìn Trương Bảo Thành, không mặn không nhạt nói một câu, giọng điệu bình thản như nước, nhưng ánh mắt của anh ta lại không hề nhìn về phía Trương Bảo Thành, đây là sự khinh thường trắng trợn. Truyện Đô Thị

Sắc mặt Trương Bảo Thành cứng nhắc, Lê Kim Huyên dứt khoát lên tiếng nói: “Lê Thần Vũ, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Lê Thần Vũ mỉm cười: “Tôi đến là để chúc mừng hội trưởng Trương, chúc mừng hội trưởng Trương đã vượt qua nguy hiểm vào vòng trong.”

Tuy gương mặt Lê Thần Vũ tràn ngập ý cười, nhưng lời nói lại khó hiểu, ai cũng biết rõ, anh ta hoàn toàn không có ý tốt.

“Cảm ơn đã chúc mừng.” Hiển nhiên là Trương Bảo Thành biết Lê Thần Vũ, đương nhiên ông ta không dám đắc tội, khóe miệng mấp máy một lát rồi gật đầu.

“Tôi rất thích dũng khí này của hội trưởng Trương, tôi không ngờ hội trưởng Trương cũng có thể bỏ thể diện qua một bên mà tham gia Chung Cực Tam Đao, dũng khí đáng khen lắm.” Lê Thần Vũ mỉm cười, nhìn hội trưởng Trương nói, giọng nói anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút kì lạ, lúc ánh mắt sâu thẳm của anh ta nhìn qua phía Trương Bảo Thành, cơ thể Trương Bảo Thành bất giác run rẩy.

“Cảm ơn ý tốt của anh, chỉ là chuyện chúng tôi tham gia Chung Cực Tam Đao không cần người ngoài khua tay múa chân.” Lê Kim Huyên thay Trương Bảo Thành lạnh nhạt đáp.

“Người ngoài? Kim Huyên, hình như cô mới là cái người ngoài đó đó, cơ thể chảy dòng máu nhà họ Lê, mang họ Lê, lại bị nhà họ Lê đuổi cổ ra khỏi cửa, trong mấy người chúng ta, hình như chỉ có cô mới đủ tư cách để được gọi là người ngoài thôi.” Lê Thần Vũ nhìn Lê Kim Huyên, nói rõ từng câu từng chữ, câu nói này vô thức đâm trúng vết sẹo trong lòng Lê Kim Huyên, khiến gương mặt của cô lập tức được phủ một lớp sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.