Chàng Rể Phế Vật

Chương 255: Chương 255: Nói cho hội đồng quản trị!




“Chát!”

Vẻ mặt Trương Khiếu Thiên thay đổi, khi anh ta phản ứng lại chuẩn bị tránh đi thì đã muộn!

Một cái tát vang dội vọng khắp văn phòng, hư không khẽ rung lên. Cái tát đó để lại dấu tay đỏ tươi trên mặt Trương Khiếu Thiên!

Trương Khiếu Thiên sững sờ! Từ khi anh ta nhận chức Tổng giám đốc chi nhánh Yên Kinh, gần như không có ai dám lớn tiếng với anh ta, thậm chí còn không dám ra tay!

Trong khoảng thời gian này, Trương Khiếu Thiên tham gia rất nhiều yến tiệc, vô số khách khứa, những người biết thân phận Trương Khiếu Thiên đều đối xử với anh ta rất khách sáo, mặt mày tươi tắn.

Không ai dám khiêu khích đại thần Trương Khiếu Thiên, dù sao phía sau anh ta là tập đoàn Lê thị!

Thực lực mạnh mẽ của nhà họ Lê đương nhiên khiến không ít khách mời không muốn trêu chọc... Không chỉ vậy, một số khách mời còn nghe nói tập đoàn Lê thị do nhà họ Lê ở thành phố T điều khiển, mà nhà họ Lê ở thành phố T và nhà họ Lê ở Yên Kinh lại có quan hệ không thể giải thích được. Có rất nhiều ý kiến khách nhau về mối quan hệ giữa nhà họ Lê ở thành phố T và nhà họ Lê ở Yên Kinh, không ai nói rõ được.

Họ kiêng kỵ lai lịch bí ẩn đằng sau Trương Khiếu Thiên, người có thể tiếp xúc với Trương Khiếu Thiên đều không phải người đơn giản… Họ tò mò người đứng sau Trương Khiếu Thiên nên lần lượt kết bạn cùng anh ta, thậm chí còn ném ra cành ô liu.

Mà Trương Khiếu Thiên được mọi người nịnh hót thì sung sướng muốn lên tiên, bất giác ngày càng thăng hoa.

Trương Khiếu Thiên chạm vào dấu tay đỏ ửng trên má. Lực của phát tát này quá mạnh khiến cho mặt anh ta nóng rát, vẻ mặt anh ta chợt lạnh đi.

Mà lúc này Lê Kim Huyên cũng sững sờ, cô vô thức nhìn theo cái tát này, thấy Trần Xuân Độ đang từ từ rút tay về với vẻ mặt bình tĩnh.

“Anh dám!” Trương Khiếu Thiên che một bên mặt ửng đỏ, vẻ mặt bỗng chốc trầm xuống, toát ra sát khí kinh ngạc, tức giận quát lên.

Trương Khiếu Thiên không thể chấp nhận được, cái tát vừa rồi không phải do Lê Kim Huyên đánh thì cũng thôi… Anh ta không thể chấp nhận được mình lại bị kẻ lang thang này đánh!

Trương Khiếu Thiên đột nhiên đứng lên, thư ký phía sau cũng đẩy gọng kính, phía sau gọng kính vàng là một đôi mắt vừa lướt qua nụ cười đắc ý và u ám.

Lê Kim Huyên quay đầu nhìn Trần Xuân Độ… Trong lòng phức tạp, cách làm của anh khiến cô vô thức muốn mắng… Nhưng lúc này Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng: ‘Đây là kết cục của việc quấy rối Tổng giám đốc Lê.”

Trương Khiếu Thiên nhìn lướt qua cơ thể Lê Kim Huyên, nghe câu này của Trần Xuân Độ vẻ mặt đột nhiên khựng lại, giọng điệu ngông cuồng: “Ra mặt thay cô ta? Tôi nói sai sao? Anh là cái gì mà dám đánh tôi?”

Trương Khiếu Thiên sắc bén nói: “Có tin một cuộc điện thoại của tôi có thể khiến các người đều không sống nổi mà ra khỏi cửa không?”

Lê Kim Huyên cau mày, cô nhìn Trương Khiếu Thiên, lạnh lùng lên tiếng: “Anh có thể thử xem!”

“Các người biết tôi là ai không? Các người biết các người xông vào nơi này là đâu không? Đây là chi nhánh của tập đoàn Lê thị… Dám đánh tôi! Hôm nay tôi có thể khiến các người chìm dưới sông!”

Khoé miệng Trương Khiếu Thiên cong lên lạnh lùng mà đầy mỉa mai, anh ta nói với thư ký phía sau: “Cho họ biết hậu quả của việc xông vào Lê thị của tôi!”

Thư ký gật đầu, nhưng anh ta vừa đưa tay tới điện thoại cố định trên bàn thì lúc này một tia sáng lạnh vụt qua, mắt thư ký chợt co lại, rút tay về.

Vẻ mặt thư ký nghiêm nghị, mọi người chỉ thấy Tô Loan Loan đứng tại chỗ khoanh tay trước ngực, ánh sáng cực kỳ lạnh đó cắt đứt điện thoại cố định!

Da đầu thư ký tê rần… Chỉ cần ánh sáng lạnh lẽo đó chếch sang một chút là ngón tay anh ta sẽ bị cắt làm đôi!

Sắc mặt vốn đang u ám của thư ký chợt trở nên tái nhợt, mà Trần Xuân Độ bên cạnh Lê Kim Huyên bên cũng hơi nghiêng người, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Trương Khiếu Thiên!

Đến khi Trương Khiếu Thiên phản ứng lại thì Trần Xuân Độ đã túm lấy cổ áo anh ta, nâng anh ta lên cao!

Trương Khiếu Thiên ra sức giãy giũa nhưng sức mạnh của Trần Xuân Độ thật kinh người, Trương Khiếu Thiên là người trưởng thành nhưng Trần Xuân Độ lại có thể dễ dàng nhấc anh ta lên như diều hâu bắt gà!

Lê Kim Huyên ngây người, đây là lần đầu tiên cô thấy Trần Xuân Độ ra tay, đôi mắt đẹp khẽ co lại… Cô không ngờ Trần Xuân Độ lại khoẻ thế!

“Thằng lang thang, con quỷ nghèo! Thả tao ra!” Vẻ mặt Trương Khiếu Thiên vặn vẹo khó coi, anh ta vừa giãy giụa vừa gào thét.

Trần Xuân Độ bình tĩnh nhìn Trương Khiếu Thiên với vẻ mặt thờ ơ, đột nhiên anh cong môi nói: “Được, tôi thả.”

Nói xong Trần Xuân Độ đột nhiên ném Trương Khiếu Thiên về phía bàn làm việc bằng gỗ gụ phía sau!

“Rầm!”

Bàn làm việc gỗ gụ rắn chắc đó bị Trương Khiếu Thiên đập vào, kêu “ầm” một tiếng, sau đó gãy ra!

Bàn làm việc trị giá hàng vài trăm triệu dễ dàng bị phá hỏng… Còn Trương Khiếu Thiên bị đập lưng vào bàn gỗ, mồ hôi lạnh tuôn ra ròng ròng!

Sau khi nới lỏng cổ áo, Trần Xuân Độ đút tay vào túi quần, lấy ra một điếu thuốc.

Anh rít một hơi rồi phả khói thuốc về phía Trương Khiếu Thiên, Trương Khiếu Thiên chật vật bò lên trong làn khói, nhìn Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ, hai tay nắm chặt!

Mà Lê Kim Huyên ở cạnh Trần Xuân Độ nhìn thấy bàn làm việc dễ dàng bị gãy đôi… lòng cô chợt run lên.

Lúc này cô tràn đầy nghi ngờ với Trần Xuân Độ… Một người phải khoẻ thế nào mới có thể ném một người bị thương mạnh như thế!

Mà Lê Kim Huyên không biết rằng không chỉ đơn giản như những gì cô thấy ở ngoài!

Tô Loan Loan ở bên cạnh Lê Kim Huyên ngỡ ngàng nhìn bàn làm việc, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp!

Ánh mắt ấy còn hơi kinh ngạc!

Trong số ít người có mặt, chỉ có Tô Loan Loan biết, chuyện vừa rồi… Nếu không phải Tô Loan Loan được huấn luyện chuyên nghiệp thì cũng không nhìn ra!

Trong lòng Tô Loan Loan nổi lên một trận bão táp kinh khủng, không dám tin chuyện vừa xảy ra!

Đánh bò cách núi! Tô Loan Loan thở gấp, hơi thở trở nên rối loạn… Cô ta không dám tin nhìn Trần Xuân Độ và Trương Khiếu Thiên, đó là chiêu “đánh bò cách núi” gần như đã thất truyền!

Tô Loan Loan không ngờ Trần Xuân Độ lại có kỹ thuật này, chỉ người ở cảnh giới cau thâm mới có thể học được chiêu thức khống chế sức mạnh gần như thuộc loại thần thánh!

Sức mạnh của Trần Xuân Độ bùng nổ thông qua Trương Khiếu Thiên, làm gãy đôi bàn làm việc!

Cho dù Tô Loan Loan cũng không làm được, mà lúc này Trần Xuân Độ lại làm được.

Tô Loan Loan nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ… Ngay cả “đánh bò cách núi” cũng biết, rốt cuộc Trần Xuân Độ có lai lịch gì, càng ngày cô ta càng tò mò thân phận của Trần Xuân Độ, có quá nhiều bí mật được cất giấu trong anh.

Bàn làm việc bị vỡ, Trương Khiếu Thiên loạng choạng đứng dậy, toàn thân đầy bụi mịt mù, trên mặt anh ta đã bị sát khí lạnh lùng thay thế.

“Ai cho phép anh nói Lê thị là của anh?” Lê Kim Huyên lên tiếng, giọng nói tràn đầy từ tính, nghe giọng Lê Kim Huyên cũng là một loại hưởng thụ.

“Mấy người là cái thá gì… mà ngay cả một thằng nghèo cũng đưa đến đây… còn dám đánh tôi!” Vẻ mặt Trương Khiếu Thiên lạnh lùng phẫn nộ, trong lòng tràn đầy lửa giận, anh ta khinh thường liếc nhìn mấy người Lê Kim Huyên: “Chi nhánh thành phố T, ngay cả ban giám đốc trong hội đồng quản trị đều ủng hộ tôi, Lê thị ở trong tầm tay.”

Trương Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn Lê Kim Huyên: “Bây giờ cút đi vẫn còn kịp, nếu không lát nữa tôi sẽ ném các người xuống sông cho ba ba ăn!”

“Cút cái con mẹ mày!”

Trần Xuân Độ lúc này đã không thể nhịn nổi nữa, anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Trương Khiếu Thiên, bóp cổ Trương Khiếu Thiên, động tác nhanh chóng thực hiện cùng một lúc.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên ngưng lại, nhưng lần này cô không ngăn cản, để cho Trần Xuân Độ tuỳ ý đánh anh ta!

Ngay khi Trần Xuân Độ đang hăng say thì bỗng bên ngoài văn phòng vang lên một tiếng bước chân!

Bước chân Trần Xuân Độ dừng lại, Trương Khiếu Thiên chật vật bò ra từ dưới chân anh, anh ta nhìn Trần Xuân Độ rồi cười lớn, vẻ mặt dữ tợn: “Người của tao đến rồi, cho dùng chúng mày là ruồi cũng không chạy trốn được!”

Sau khi Trương Khiếu Thiên bị đánh một cách khó hiểu thì lửa giận trong lòng không có chỗ trút, mà động tĩnh bên ngoài văn phòng lúc này khiến anh ta trở nên vô cùng tự tin.

“Ai cho mày lòng tin đó?” Đúng lúc này Trần Xuân Độ ung dung lên tiếng, vẻ mặt bình thản, anh bật cười chế nhạo.

“Mày cũng không chạy được đâu, đến lúc đó người bị ném xuống sông đầu tiên sẽ là mày.” Trương Khiếu Thiên nhìn Trần Xuân Độ từ trên cao xuống, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.

Trần Xuân Độ nheo mắt nhìn Trương Khiếu Thiên, hờ hững nói: “Bây giờ mau xin lỗi, mọi chuyện còn kịp cứu vãn.”

“Xin lỗi? Đó là điều không thể, bảo tao xin lỗi chúng mày á? Chúng mày cũng xứng à?” Trương Khiếu Thiên vừa cười khẩy vừa chỉnh lại trang phục.

Anh ta bị Trần Xuân Độ đánh như mặt lợn, lúc này nhìn Trần Xuân Độ, trong mắt chỉ còn lại sự oán hận và hung tợn.

Sao anh ta có thể chấp nhận được việc một tên ăn mày rác rưởi đánh mình thành ra thế này?

Đây là một điều cực kỳ xấu hổ! Anh ta đã hạ quyết tâm, nhất định phải nhấn chìm Trần Xuân Độ xuống sông để giải toả mối hận trong lòng!

“Tô Loan Loan.” Lúc này Lê Kim Huyên đột nhiên lên tiếng.

“Tổng giám đốc Lê.” Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên, cung kính gọi.

Khuôn mặt Lê Kim Huyên lạnh lùng, cô nhìn Trương Khiếu Thiên bằng ánh mắt lạnh như băng rồi nói: “Nói cho hội đồng quản trị biết mọi chuyện chúng ta nhìn thấy ở đây để họ tự xử lý.”

“Vâng.” Tô Loan Loan gật đầu rồi bấm điện thoại.

Mà mặt Trương Khiếu Thiên không đổi sắc, anh ta không tin những người trước mặt này lại là đại diện của công ty nào.

Anh ta cười khẩy, anh ta muốn xem xem ba người này sẽ thu dọn cục diện thế nào.

Theo anh ta thấy mấy người này vốn là đến để gây sự.

Sau khi Tô Loan Loan kết thúc cuộc gọi, Lê Kim Huyên nhìn Trương Khiếu Thiên, cất giọng lạnh băng: “Trương Khiếu Thiên, chúc anh may mắn.”

Sau khi nói xong, Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan: “Chúng ta đi thôi.”

Khoé miệng Trần Xuân Độ cong lên, anh biết câu này của Lê Kim Huyên đã kết án tử hình cho Trương Khiếu Thiên … Lần này thậm chí cô còn không cần thu thập chứng cứ, có thể thấy cô đã hoàn toàn thất vọng với chi nhánh Yên Kinh rồi!

“Muốn đi, không dễ vậy đâu!”

Lê Kim Huyên chưa đi được mấy bước thì phía sau vọng lại tiếng cười chế nhạo của Trương Khiếu Thiên.

Lê Kim Huyên quay người, nhìn Trương Khiếu Thiên với vẻ mặt thờ ơ: “Anh muốn làm gì?”

Trương Khiếu Thiên xoa hai má ửng đỏ, khoé miệng nhếch lên một tia châm chọc: “Dám đánh tôi, cũng không nghe ngóng xem ở đây động đến ai cũng được… chỉ cần đừng động đến Trương Khiếu Thiên này!”

Trương Khiếu Thiên bóp vỡ ly thuỷ tinh không biết ở trong tay từ lúc nào, tiếng vỡ vụn giòn tan khiến tim Lê Kim Huyên run lên!

Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc, Lê Kim Huyên gần như thoáng chốc phản ứng lại… Cốc vỡ là dấu hiệu!

Rầm!

Cửa văn phòng bị đạp tung, từng nhân viên bảo vệ lao vào, bao vây nhóm Lê Kim Huyên!

Mỗi người trong số họ đều cầm dùi cui điện cao thế, khí thế hung hăng!

Khuôn mặt xinh xắn của Lê Kim Huyên tái đi, dù có Tô Loan Loan ở bên cạnh nhưng nhìn thấy bao nhiêu người thế này trong lòng cũng không khỏi căng thẳng!

Trần Xuân Độ và Tô Loan Loan lại không để vào mắt, nhất là Trần Xuân Độ, anh vẫn bình tĩnh lấy ra một điếu thuốc và bắt đầu hút.

Khi ánh mắt anh lướt qua nhóm bảo vệ này, khoé miệng anh nhếch lên một đường vòng cung cực kỳ thâm thuý.

Trong mắt anh hiện lên một tia bĩnh tĩnh cùng khinh thường… dường như những người này hoàn toàn không thể lọt vào mắt anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.