Chàng Rể Phế Vật

Chương 247: Chương 247: Sự chăm sóc của tổ chức!




......

Cửa cục cảnh sát, lão giả nhìn về phía Trần Xuân Độ, nói, "Vào trong xe nói."

Sau khi ngồi vào xe, Trần Xuân Độ quan sát một chút không gian trong xe, cười nói, "Yo không tệ nhỉ, súng bắn chim đổi thành pháo lớn rồi, so với chiếc xe tàn trước kia tốt hơn nhiều."

Khóe miệng lão giả lộ ra một nụ cười, lẳng lặng nhìn Trần Xuân Độ quan sát khắp nơi, nói, "Không nghĩ tới anh lại đang ở thành phố T."

"Rất bất ngờ sao?" Chân mày Trần Xuân Độ cau lại.

||||| Truyện đề cử: Thần Cấp Ở Rể |||||

Lão giả gật đầu một cái, nói, "Chúng tôi biết anh ở nước C, nhưng vốn tưởng rằng anh ẩn nấp ở Yên Kinh, nhưng không nghĩ tới anh lại ở thành phố T."

Trần Xuân Độ nhàn nhạt nói, "Con người... Cũng phải chú ý lá rụng về cội, rễ ở nước C, không trở lại là không thể nào."

"Nhưng tại sao phải lựa chọn thành phố T, tại sao không trở về tổ chức, những cống hiến anh đã từng làm, tổ chức nhất định sẽ trước sau vẹn toàn... Tôi sẽ che giấu thân phận cho anh, ở trong tổ chức, làm công việc nhàn hạ, hưởng thụ cuộc sống, chẳng phải vui sao?" Lão giả thở dài, nhìn về phía Trần Xuân Độ, thần sắc tràn đầy không hiểu.

Thần sắc Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng lão giả tất nhiên không nhìn thấu, dưới bình tĩnh này, nội tâm Trần Xuân Độ phức tạp.

"Ông cảm thấy, tôi cần tổ chức chăm sóc sao?" Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói thêm hời hợt lãnh đạm.

Lão giả hết sức nhạy cảm, phát giác biến hóa rất nhỏ trong giọng nói của Trần Xuân Độ, than thở, "Tôi điều tra giúp anh, nguyên nhân của biến cố năm đó... Nhưng cho dù vị trí này của tôi cũng không tra được xảy ra cái gì... Hoặc là nói, không có quyền hạn."

Trần Xuân Độ đánh giá lão giả, hai tròng mắt lão giả trong suốt, không có ý tránh né nào, hiển nhiên, trong con ngươi ông chỉ có ý áy náy.

Sâu trong ánh mắt bình tĩnh của Trần Xuân Độ có sự giãy giụa phức tạp dần dần nổi lên... Lấy địa vị và thân phận của lão giả, ngay cả Lê Hồng cũng không cần quá mức kiêng kỵ, nhưng biến cố năm đó cũng không tra được.

Chẳng lẽ, biến cố kia không giải quyết được gì sao?

Nội tâm Trần Xuân Độ thầm than... Không có trận biến cố kia... Sao anh có thể danh chấn hải ngoại, nhưng phía sau những phong quang vinh diệu, ai sẽ biết... Anh mất đi quá nhiều quá nhiều...

"Tôi biết rồi." Trong giọng nói của Trần Xuân Độ không có cảm tình, trở nên lạnh như băng.

"Tổ chức cũng không có cách nào... Anh cũng biết, từ sau khi tôi biết anh trở lại thành phố T, lập tức xóa tất cả dấu vết giúp anh, bây giờ anh không có bất kỳ ghi chép nào ở tổ chức, tương đương là một người tàng hình ở nước C." Lão giả nói.

Trần Xuân Độ gật đầu một cái, vừa muốn nói cám ơn, lão giả lại khoát tay một cái, nói, "Tôi cũng chỉ là đang báo đáp ân tình năm đó thôi... Nếu không có anh, sao tôi có thể sống đến bây giờ."Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Trần Xuân Độ nhìn về phía lão giả mặc đồ trung sơn, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm... Cho dù thanh niên thân cận nhất cũng không biết... Trước khi Long vương danh chấn nước ngoài lại là một vị đặc công ngầm yên lặng không được chú ý, bảo vệ an toàn cho các nhân vật nước C... Anh là bóng của một vị nhân vật lớn, ở sau lưng nhân vật lớn hình bóng không rời.

Lúc ấy, chỉ cần là nhiệm vụ Trần Xuân Độ nhận, không một cái nào không phải hoàn thành hoàn mỹ!

Một vị đặc công đứng đầu nước C, có một ngày lại bởi vì một biến cố, đi hải ngoại... Sau khi biến mất biệt tích, một vị Long vương thần bí đột nhiên nở rộ sáng chói, nổi tiếng hải ngoại.

"Bây giờ hẳn nên gọi ông Lý trạm trưởng rồi nhỉ?" Đột nhiên, Trần Xuân Độ mở miệng, khóe môi nhếch lên một cái bĩ cười.

Lý trạm trưởng khoát tay một cái, nhìn về phía Trần Xuân Độ, cảm khái nói, "Tôi không bằng anh, đến bây giờ cũng chỉ là một trưởng trạm nho nhỏ... Mà anh ở nơi nào cũng toát ra hào quang, Long vương nổi tiếng trên đời... Thế lực nào nghe danh hiệu anh, hai chân không sợ run rẩy?"

"Chẳng qua là tôi không nghĩ tới, lúc ấy thủ hạ tôi nói với tôi, anh lại bị nhốt ở cục cảnh sát thành phố T thẩm vấn, lại còn bởi vì hai án mạng liên hoàn... Nếu truyền đi... Để người khác biết Long vương đại danh đỉnh đỉnh bởi vì hai án mạng bị giam... Danh tiếng của anh coi như hoàn toàn phá hủy." Trạm trưởng Lý ha ha cười to.

"Bọn họ muốn chơi, thì theo bọn họ vui đùa một chút thôi." Trần Xuân Độ nhàn nhạt mở miệng, khóe miệng có ý khinh thường.

"Đúng vậy, lấy thực lực của anh, trên đời này ngục nào giam được anh?" Trạm trưởng Lý gật đầu một cái, cười nói.

"Đột nhiên đến tìm tôi, là có phiền toái gì sao?" Trần Xuân Độ đột nhiên nói.

"Chuyện gì cũng không gạt được anh." Trạm trưởng Lý gật đầu một cái, thở dài một cái nói.

"Khi tổ chức truy bắt tội phạm ma túy Quốc tế đang truy bắt bọn buôn ma túy, phát hiện một đường dây bán ma túy từ hải ngoại đến trong nước C, hết sức bí mật, chúng tôi điều tra theo con đường này, phát hiện ngọn nguồn đến từ hai gia tộc lớn của thành phố T, nhà họ Đỗ và nhà họ Trương."

Ánh mắt Trạm trưởng Lý lập tức trở nên thâm thúy, "Phía sau anh hẳn cũng đoán được, khi chúng ta đưa người vào hai gia tộc lớn này nhiều lần bại lộ, hai gia tộc lớn này mười phần cảnh giác, người của chúng ta căn bản không vào được."

"Cho nên chuyện này liên quan gì đến tôi?" Trần Xuân Độ mở miệng hỏi.

Trạm trưởng Lý nhìn về phía Trần Xuân Độ, "Trong tay hai gia tộc lớn kia nắm giữ một vài bí mật của tổ chức... Tôi sợ bọn họ chó cùng đường quay lại cắn, lôi chúng ta ra ánh sáng... Dù thế nào tổ chức cũng không thể bị lôi ra ánh sáng, chỉ có thể hoạt động trong bóng tối, cho nên, tôi hy vọng anh có thể xuất thủ, diệt bọn họ."

Trạm trưởng Lý nhìn về phía Trần Xuân Độ, hai tròng mắt lộ ra thành khẩn khao khát, hy vọng Trần Xuân Độ đáp ứng.

Nhưng cuối cùng Trần Xuân Độ vẫn khéo léo từ chối Trạm trưởng Lý, nói, "Tôi đã lui ẩn thành phố T, bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của tôi chính là sống cuộc đời còn lại với vợ tôi."

Trạm trưởng Lý sửng sốt một chút, tròng mắt bỗng nhiên ảm đạm chút, nhưng vẫn gật đầu một cái, nói, "Không sao, chúc hai người hạnh phúc... Chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi lại tìm anh uống rượu."

Trần Xuân Độ từ chối Trạm trưởng Lý, tất nhiên sẽ không để trạm trưởng Lý cảm thấy thất vọng quá lớn... Vốn là trạm trưởng Lý nợ ân tình Trần Xuân Độ... Hơn nữa ông ôm tâm tình ngựa chết thành ngựa sống tìm tới Trần Xuân Độ, ông đã sớm chuẩn bị bị từ chối.

Nếu Trần Xuân Độ có thể xuất thủ, vậy tất nhiên có thể bụi trần sớm rơi xuống đất, nếu Trần Xuân Độ không muốn xuất thủ, vậy trạm trưởng Lý chỉ có thể tìm cách khác.

"Không nói cái này nữa, tôi đưa anh về nhà." Trạm trưởng Lý khẽ mỉm cười, nói.

Trần Xuân Độ gật đầu một cái, khóe miệng cong lên độ cong nhàn nhạt... Giờ phút này, Lê Kim Huyên hẳn chờ anh nóng lòng rồi?

Đêm khuya, đèn xe cờ đỏ chiếu sáng con đường phía trước, thành phố ban ngày bận rộn phồn hoa, đêm khuya tựa như hóa thành không thành, xe cờ đỏ nhỏ đi trong thành phố trống trải như sắp biến thành một thể với màn đêm.

......

Biệt thự nhà họ Lê.

Lê Kim Huyên nghiêng người dựa trên ghế sa lon, Tô Hiểu Vân cũng nằm ngủ trên ghế sa lon, mắt đẹp mệt mỏi không mở ra nổi.

Trên bàn uống trà nhỏ, bày đầy sổ điện thoại và cách liên lạc, chỉ có Tô Loan Loan đã trải qua đặc thù huấn luyện, còn có thể tiếp tục xua đuổi buồn ngủ, gọi điện thoại cho từng người.

Đột nhiên, mắt đẹp của Lê Kim Huyên mở ra, xoa xoa mắt đẹp cho tỉnh táo, nhìn đồng hồ treo tường treo cao, chân mày nhíu lên, trong lòng nóng nảy.

"Tổng giám đốc Lê, cũng đã ba giờ sáng rồi, cô đi ngủ một lát trước đi." Tô Loan Loan nhẹ giọng nói.

Lê Kim Huyên lắc đầu một cái, đôi mắt mệt mỏi lộ ra ý kiên định, "Tiếp tục gọi, lúc nào anh ấy trở về, tôi lại đi ngủ."

Mắt Tô Loan Loan hơi ngưng lại, tận tình khuyên nhủ, "Anh ấy cũng không thể bây giờ trở về? Đã là lúc nào rồi, bót cảnh sát không thể nào bây giờ thả anh ấy, hơn nữa anh ấy có liên quan chặt chẽ đến hai vụ án mạng liên hoàn, bót cảnh sát không thể tùy tiện thả người."

"Cô đi ngủ trước đi, tôi đợi ở đây." Lê Kim Huyên lắc đầu một cái, quật cường cố chấp quá đáng.

Tô Loan Loan thấy Lê Kim Huyên quật cường như vậy, nội tâm thầm nói một tiếng, mười phần bất đắc dĩ.

Cũng lúc này, bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa này bỗng nhiên xuất hiện, làm Tô Loan Loan và Lê Kim Huyên cũng giật mình.

Ngay cả Tô Hiểu Vân cũng thức dậy, nhìn về phía cửa biệt thự vang lên tiếng gõ cửa, mặt đẹp hơi trắng nhợt.

"Đây là... Quỷ sao?" Tô Hiểu Vân nhỏ giọng nói.

"Thế giới này sao có thể có quỷ." Tô Loan Loan lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía cửa ra, "Tôi đi xem một chút."

Tô Loan Loan đứng dậy, đi tới cửa biệt thự, khi cô mở cửa phòng, nhìn thấy, thân ảnh đứng ở cửa, nhất thời ngây ngẩn.

"Trần Xuân Độ??" Thần sắc Tô Loan Loan ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt không tưởng tượng nổi.

Mà Lê Kim Huyên ngồi trên ghế sa lon, nghe thấy lời của Tô Loan Loan ở cửa, mặt đẹp cứng đờ, một giây kế tiếp, thân thể mềm mại hấp dẫn hoàn mỹ của cô trong nháy mắt đó lại bộc phát ra lực lượng khó có thể tưởng tượng, nhào ra cửa!

"Ầm!"

Từ trước đến giờ nữ thần tổng tài yểu điệu, lần này hiếm thấy đụng Tô Loan Loan bước sang bên mấy bước, thân hình không vững.

Lê Kim Huyên đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Trần Xuân Độ, trên gương mặt tươi cười viết đầy mệt mỏi lộ ra nụ cười buông lỏng.

"Kim Huyên, anh về rồi." Trần Xuân Độ nhìn thấy Lê Kim Huyên ngơ ngẩn, ôn nhu nhẹ giọng mở miệng.

Lúc này Lê Kim Huyên mới phản ứng được, đột nhiên, nữ thần tổng tài hung hăng giơ cao lên bàn tay ngọc!

"Bốp!"

Một tiếng vang thanh thúy, Tô Loan Loan và Tô Hiểu Vân nhìn về phía cửa, nội tâm run lên.

Sau khi đánh một tát của nữ thần tổng tài, một giây kế tiếp, một thân thể mềm mại nhào tới Trần Xuân Độ!

Trần Xuân Độ theo bản năng ôm lấy thân thể mềm mại, mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi rất dễ ngửi, quen thuộc.

Mà đầu Trần Xuân Độ vùi vào mềm mại... Không thể miêu tả, làm cho Trần Xuân Độ thậm chí bản năng thú máu sôi trào, có phản ứng sinh lý!

Tô Hiểu Vân và Tô Loan Loan nhìn thấy cảnh này, trợn mắt hốc mồm, trố mắt nhìn nhau!

Thậm chí nội tâm Trần Xuân Độ cảm thấy sau này không thể coi thường Lê Kim Huyên được!

Này cũng có gì đó đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.