Chàng Rể Phế Vật

Chương 406: Chương 406: Tàn nhẫn ngược đãi giết hại!




Lê Hồng thấy Lê Thần Vũ có thể nhận sai nhanh như vậy, thần sắc trên mặt hòa hoãn không ít, sau khi suy tư một lát, gật đầu một cái nói: "Có hai vị tiền bối kia, con có thể lấy được hạng nhất Chung Cực Tam Đao, cũng là chuyện trong tình lý, bọn là nhân vật cấp thái sơn bắc đẩu trong giới đổ thạch, người bình thường căn bản không mời nổi bọn họ, trước kia ta cũng là tự mình đi tìm một lúc lâu, mới ở trong thâm sơn tìm được tung tích bọn họ..."

Lê Thần Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Lê Hồng, khẽ mỉm cười, nói: "Ông nội, bọn họ quả thật rất lợi hại, có bọn họ tương trợ, con ở trong Chung Cực Tam Đao, cơ hồ là nắm vững thắng lợi."

"Đó là dĩ nhiên, con còn không biết thân phận bọn họ... Hai người bọn họ mỗi người đều có ba lần giữ lịch sử quán quân Chung Cực Tam Đao, dưới tình huống bình thường, chỉ ra một người là giúp con tiêu diệt tất cả địch thủ trong đại hội đổ thạch, tình huống lần này và mấy lần trước có chút không giống, nhưng khác một người nữa cũng rời núi rồi, trên căn bản sẽ thắng cuộc."

Trong giọng nói Lê Hồng lộ ra nụ cười thâm thúy, nhàn nhạt mở miệng nói.

"Chẳng qua là đáng tiếc Kim Huyên rồi, hai người bọn họ ngàn dặm xa xôi từ thành phố T tới, lại không nghĩ rằng không may mắn như vậy." Lê Hồng lời nói vừa chuyển, bỗng nhiên thở dài một cái.

"Bọn họ tới tham gia đại hội đổ thạch, chắc không phải hướng về phía Chung Cực Tam Đao tới, con nghe nói Trần Xuân Độ chủ động từ bỏ Chung Cực Tam Đao." Lê Thần Vũ nói.

"Chủ động từ bỏ?" Lê Hồng hơi sững sờ, đột nhiên ha ha cười lớn, làm cho Lê Thần Vũ không rõ.

"Giỏi cho một người chủ động từ bỏ... Thần Vũ, đến lúc đó con phải cảm ơn Kim Huyên thật tốt, cứ như vậy, con sẽ bớt một đối thủ cạnh tranh." Lê Hồng bỗng nhiên đứng lên, tiếng cười cởi mở, nhìn về phía Lê Thần Vũ, phân phó nói: "Sau đại hội đổ thạch, gọi Kim Huyên về Lê phủ ăn một bữa đi, con bé đã quá nhiều năm không về đây rồi."

Lê Thần Vũ nhìn về phía Lê Hồng hỏi: "Ông nội là muốn cho cô ấy về nhà sao?"

Thần sắc Lê Hồng bình tĩnh, hai tròng mắt thâm thúy, hiếm thấy hiện ra vẻ nuối tiếc đau thương: "Ta tôn trọng tất cả quyết định của con bé."

Sau khi Lê Hồng nói xong, rất mau đi ra khỏi phòng, mà Lê Thần Vũ đứng lên, thẳng đến khi tiễn Lê Hồng ra phòng.

Lê Hồng chân trước mới vừa đi ra khỏi phòng, chân sau một vị thủ hạ mau chóng đi vào, ghé vào bên người Lê Thần Vũ, thần sắc tràn đầy lấy lòng cung kính: "Cậu Lê, tựa đề tin tức Yên Kinh đã đổi mới."

"Thế nào?" Ôn hòa dửng dưng trên mặt Lê Thần Vũ rút đi, bị một cỗ uy nghiêm thâm thúy chiếm lấy.

"Nhiệt độ của Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên không hạ xuống, ngược lại vẫn đang tăng lên, trải qua dự đoán phân tích của nhân sĩ chuyên nghiệp, tiếp tục như vậy, cậu Lê ngài từ đầu đến cuối đứng hàng thứ hai, sẽ bị Trần Xuân Độ áp suốt một tuần lễ..."

"Ầm!"

Ly trà trong tay Lê Thần Vũ bởi vì tay buông lỏng một chút, bỗng nhiên rơi xuống đất, ly trà đất sét phẩm chất cực tốt rơi trên mặt đất, nước trà nóng bỏng văng khắp nơi, ly trà giá trị ba trăm triệu, nứt chia năm xẻ bảy, thê thảm không nỡ nhìn.

Mặc dù thần sắc Lê Thần Vũ bình tĩnh như cũ, nhưng hai tròng mắt anh ta thấy lạnh cả người, nhưng càng phát ra lạnh lẽo ác liệt.

Lê Kim Huyên nghiêng đầu, mắt đẹp hung hãn trừng mắt Trần Xuân Độ, mở cửa xe, ngồi vào hàng ghế sau.

Mà Tô Loan Loan đi theo sau Lê Kim Huyên, yên lặng tràn đầy đồng tình nhìn Trần Xuân Độ một cái, Tô Loan Loan coi như người duy nhất hiểu rõ Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên, rất rõ ràng, Lê Kim Huyên thấy Trần Xuân Độ và phụ nữ khác khoác vai, hậu quả rất nghiêm trọng!

Trần Xuân Độ ngồi vào bên trong xe, sau khi cầm tay lái, thận trọng nhìn Lê Kim Huyên một cái, Lê Kim Huyên ngồi ở hàng ghế sau, trên gương mặt tươi cười tựa như phủ một tầng sương lạnh mong mỏng, ngay cả không gian trong xe cũng tràn đầy sát khí lạnh như băng.

Dọc theo đường đi, Trần Xuân Độ một câu nói cũng không nói, thở mạnh cũng không dám!

Cũng không biết Lê Kim Huyên đứng sau Trần Xuân Độ bao lâu... Mà thường ngày tiếng giày cao gót thanh thúy cũng không vang lên sau lưng Trần Xuân Độ... Lúc này Trần Xuân Độ mới nhớ tới, hôm nay Lê Kim Huyên, ngoài ý liệu cũng không mang giày cao gót, mà đi một đôi giầy đế bằng... Cho nên mới có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở sau lưng Trần Xuân Độ.

Trần Xuân Độ vừa thận trọng đánh tay lái, tâm tư trong đầu vừa thật nhanh chuyển động, chỉ cảm thấy suy nghĩ tỉ mỉ, làm cho da đầu anh tê dại.

Dọc theo đường đi, không gian trong xe ngoài ý liệu một mảnh tĩnh mịch, chỉ có sát khí lạnh như băng, tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe.

Sau khi xe nhỏ dừng ở khách sạn, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan xuống xe, cũng không quay đầu lại đi vào trong, Trần Xuân Độ tự nhiên không nhận ra được, trong con ngươi nữ thần tổng giám đốc xinh đẹp chớp động vẻ thất vọng.

Lê Kim Huyên vốn tưởng rằng người này sẽ giải thích với cô, nhưng làm cho cô không cách nào tiếp nhận nhất là, anh lại một câu nói cũng không có!

Nghĩ như vậy, gót giày dưới chân Lê Kim Huyên càng dùng sức, đoàng đoàng đoàng tựa như liều mạng phát tiết lửa giận của Lê Kim Huyên.

Sau khi Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan trở lại phòng, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, hai cánh tay khoanh trước ngực, trên gương mặt tuyệt đẹp tươi cười viết đầy lửa giận, đôi môi đỏ thắm tinh xảo khẽ nhếch, phẫn uất bất bình nũng nịu quát lên: "Tên khốn kiếp này!"

Tô Loan Loan ở sau lưng Lê Kim Huyên, thay Lê Kim Huyên khép cửa phòng lại, nhìn về phía bóng lưng Lê Kim Huyên gợi cảm mê người, Tô Loan Loan lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Lê Kim Huyên được giáo dục cao vấp, còn đi hải ngoại du học trở lại, rất ít sẽ phát tiết nội tâm bất mãn ở nơi công cộng, nhiều lúc đều là Tô Loan Loan nhìn Lê Kim Huyên tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.