Chàng Rể Phế Vật

Chương 379: Chương 379: Thất tinh, chẳng qua là đồ Bỏ đi!




Ngay lúc Trương Khải Luân nghỉ ngơi lấy lại sức, một thủ hạ đi vào mở miệng nói: “Gia chủ, chúng ta ở Yên Kinh có tin tức mới đến.”

“Nói.” Trương Khải Luân nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, mà hai người thị nữ kia, nhẹ nhàng dùng khăn mặt cẩn thận lau cho Trương Khải Luân, lau sạch mồ hôi trên người Trương Khải Luân.’

Hành động của thị nữ nhu hòa, càng có một loại mỹ cảm ôn nhu, dù là Trương Khải Luân mở mắt ra, thấy thị nữ phục vụ cho mình, cũng chưa hẳn không phải là một loại hưởng thụ.

“Chúng ta ở Yên Kinh nhận được tin tức, nói Long Vương đến Yên Kinh, mục đích thì không rõ lắm.” Người thủ hạ kia cung kính mở miệng.

Trương Khải Luân chậm rãi mở hai mắt ra, trong đối mắt chợt lóe lên một vẻ kinh ngạc, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đến Yên Kinh…tin tức này, hẳn là từ cục cảnh sát Thành phố T truyền ra, chỉ là dùng bản lĩnh của bọn họ, cũng không nhận ra thận phận của anh ta…”

Trương Khải Luận nhẹ nhàng vung tay lên: “Sao cậu biết được?”

“Thủ hạ nhận được một số ảnh chụp hiện trường nhà họ Đỗ.” Người thủ hạ kia ngượng ngùng cười, cung kính dùng hai tay nâng ảnh chụp lên đưa đến trước mặt Trương Khải Luân.

Trương Khải Luân nhìn lướt qua, đột nhiên, hai mắt anh ta dừng lại, ánh mắt dừng trên một tấm hình.

Anh ta cũng phát hiện Long đồ án rồng bay phượng múa trên tấm ảnh đó, hai con ngươi đột nhiên rụt lại.

Qua một lúc, anh ta mới phản ứng lại, trầm mặc nhìn đồ án này, rồi buông tấm ảnh chụp ra, nhìn lên trời xanh, giọng điệu lộ ra một sự thâm thúy người khác không hiểu, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: “Ý nghĩ của anh, người thường đúng là khó phỏng đoán.”

“Gia chủ, chúng ta phải làm sao?” Người thủ hạ kia hỏi.

“Làm cái gì?” Trương Khải Luân mỉm cười nói, giọng điệu lạnh nhạt sâu xa: “Đương nhiên là không làm gì cả, xem cuộc vui là đủ rồi.”

“Xem cuộc vui?” Người thủ hạ kia hơi sững sờ, mà Trương Khải Luân lần nữa nhắm mắt hít thở, ung dung nói: “Yên Kinh, sắp không bình tĩnh, có một màn kịch vui, có thể xem.

… ….

Mà lúc này, người khởi xướng trung tâm chấn động, đang ở trong đại hội đổ thạch, đang say sưa đi dạo đại hội đổ thạch.

Đúng lúc này, đại hội đổ thạch lại đột nhiên xuất hiện bạo động.

Hai mắt Trần Xuân Độ hơi chững lại, nhìn về phía xa xa của đại hội đổ thạch, xa xa, sóng người mãnh liệt, vô số khách, sắc mặt hoảng sợ, bối rối chạy từ sau lưng Trần Xuân Độ đến.

Đôi mắt Trần Xuân Độ thoáng hiện ra một ánh sáng thâm thúy, chỉ thoáng qua.

“Rầm rầm rầm…”

Đột nhiên mặt đất dưới chân Trần Xuân Độ đột nhiên bắt đầu có rung động nhỏ, Trần Xuân Độ cúi đầu chậm rãi nhìn lướt qua, ánh mắt càng lúc càng thâm thúy, vô tận như là đại dương mênh mông.

“Con kiến hôi, hôm nay cho dù mày lên trời hay xuống đất, đều phải chết không thể nghi ngờ!”

Đúng lúc này, một tiếng thét dài bỗng nhiên xuất hiện, truyền từ xa đến.

Người còn chưa đến, tiếng đã đến trước!

Đáy mắt Trần Xuân Độ lộ ra ý lạnh như băng… Thiên lý truyền âm… một thủ đoạn của núi Võ Đang, Thái Thượng Trưởng Lão, thế mà lại nắm giữ.

Đột nhiên, gương mặt bình tĩnh của Trần Xuân Độ càng thâm trầm, anh bước ra một bước, mặt đất dưới chân đột nhiên rạn nứt ra, từng vết rách như mạng nhện khổng lồ, nhìn thấy mà giật mình!

Trần Xuân Độ hít sâu một hơi, đột nhiên quá lạnh một tiếng: “Bại tướng dưới tay, còn dám đến tìm ngược?!

Bùm!

Giọng nói Trần Xuân Độ cuồn cuộn như sấm, không ngừng rung động trong hư không, ngập tràn sát khí lạnh như băng.

Trên không đại hội đổ thạch, một mảng đen kịp bị đè lại, chẳng biết từ lúc nào, mây đen rậm rạp, lộ ra sát khi trần trụi dữ tợn!

Trời xanh âm u bị đè nèn, giống như có thể chạm đến, giọng nói của Trần Xuân Độ còn lớn hơn cả kinh lôi, vượt qua cả thiên lý truyền âm của Thái Thượng Trưởng Lão!

Giọng nói Trần Xuân Độ bàng bạc khủng bố, thậm chí có thể xem như là đối chiến với trời xanh, làm trời xanh cũng phải ảm đạm!

Xa xa, cuối cùng xuất hiện một đám chấm đen, ngay sau đó, những điểm đen này dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng được lại gần… Nháy mắt, những điểm đen này hóa thành từng bóng người.

Người cầm đầu, đúng là Thái Thượng Trưởng Lão!

Thái Thượng Trưởng Lão, cầm trường kiếm trong tay, trên mặt tràn ngập sát khí lạnh lùng, ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, hai con mắt phóng ra sự sát phạt trần truồng!

Thái Thượng Trưởng Lão cùng với mười ba vị trưởng lão còn lại, lập tức kéo gần cự lý với Trần Xuân Độ!

Mặt đất điên cuồng rung động lắc lư rạn nức, những trưởng lão nhà họ Ngọc đến chỗ này, mặt đất mở vì không chịu được lực, đều vỡ ra!

“Con kiến hôi! Đến nhận lấy cái chết!” Thái Thượng Trưởng Lão quát lớn một tiếng, hai chân hung hăng đạp một phát, nhảy lên cao, đánh giết về phía Trần Xuân Độ!

Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng mà tốc độ của những trưởng lão nhà họ Ngọc đi đến cũng càng lúc càng nhanh, đến đằng sau, chạy như điện, giống như là một sao băng hình người di động cao tốc.

“Giết—“ Một vị trưởng lão nhà họ Ngọc cầm trường kiếm trong tay, đột nhiên quát lạnh!

Trong nháy mắt, một ánh kiếm trắng kinh chợt lóe lên, đâm thẳng về phía Trần Xuân Độ!

“Sưu!” Cổ tay Trần Xuân Độ chấn động, một ánh sáng màu vàng thẫm bắn ra, ánh sáng này mỏng như cánh ve xé gió ong ong rung động lắc lư trong hư không, bỗng nhiên có một tiếng rồng ngâm bàng bạc quấn quanh!

Đây là biểu tượng của Long Vương! Chỉ có vũ khí của Long Vương, mới có thể tạo nên dị tượng đến mức này!

“Keng!”

Ngay lúc ánh kiếm bạc sắp đâm vào ngực Trần Xuân Độ, trước mặt Trần Xuân Độ có một màng sáng lóe lên, ngăn lại thanh trường kiếm kia chém xuống!

“Sưu!”

Màng sáng sau khi ngănn lại ánh kiếm, lại nhẹ nhàng bay về, bị Trần Xuân Độ bắt được.

Mà trưởng lão bên phía nhà họ Ngọc, trong đôi mắt lộ vẻ không thể tin được, cả người ông ta không thể khống chế được đạp lui về phía sau, trọn vẹn lui về hơn mười bước mới ngừng lại được.

Trong ánh mắt vị trưởng lão nhà họ Ngọc kia nhìn về phía Trần Xuân Độ có nhiều hơn một chút nghiêm trọng, rõ ràng, lớp màng sáng trong tay Trần Xuân độ cũng không phải là ngoài dự liệu của ông ta, lại có thể cứng rắn ngăn lại một kích sắc bén của ông ta!

“Xem kiếm!” Ngay lúc Trần Xuân Độ ngăn lại một kích của trưởng lão nhà họ Ngọc thì trong nháy mắt Thái Thượng Trưởng Lão cầm vũ khí trong tay, đánh giết đến!

“KI…..A…!!” Thái Thượng Trưởng Lão quát lên, trường kiếm trong tay phát sáng chói mắt, giống như là những vòng bạc, điên cuồng bổ chém về phía Trần Xuân Độ!

Đúng lúc này, sắc mặt Trần Xuân Độ hiện ra vẻ lạnh lùng… Anh không chút lùi bước, đột nhiên quơ Long Nha trong tay!

“Keng!”

Một tiếng đinh tai nhức óc quanh quẩn, một thanh trường kiếm va chạm với Long Nha của Trần Xuân Độ, hai lực lượng kinh khủng bỗng nhiên bộc phát!

Rầm rầm rầm!

Sau một khắc, hai bóng người đều bay ngược ra, một lực lượng kinh khủng bộc phát ra từ Long Nha và trường kiếm, hóa thành một tầng sóng kinh khủng, rầm rầm đánh về bốn phía!

Trần Xuân Độ cùng với Thái Thượng Trưởng Lão đều tự bay ngược ra, bụi mù tràn ngập, Thái Thượng Trưởng Lão bay ngược xa mấy chục thước, nặng nề rơi xuống đất, một sức mạnh vô cùng kinh khủng đột nhiên bộc phát, làm cho cả người Thái Thượng Trưởng Lão rung động lắc lư, cơ thể kịch liệt run rẩy, nơi cầm kiếm rạn nứt ra, máu tươi chảy ồ ạt.

“phốc!” Thái Thượng Trưởng Lão bỗng nhiên phun một ngụm máu tươi ra, ông ta trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng gần như nhấc lên sóng gió ngập trời!

Ông ta hoàn toàn không ngờ được, một kích kinh thiên này của ông ta… lại thất bại! Thất bại rõ rành rành!

Thái Thượng Trưởng lão nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, rất nhanh, đồng tử Thái Thượng Trưởng Lão co lại, chỉ thấy cách đó không xa, Trần Xuân Độ sau khi ngã xuống đất, trong sương mù đầy bụi, đột nhiên chậm rãi đứng dậy, đứng lên như không có việc gì, còn vỗ vỗ bụi đất trên người, từng bước một lại gần Thái Thượng Trưởng Lão, đi đến gần!

Sức lực kinh khủng đó, không chút ảnh hưởng đến Trần Xuân Độ!

Sắc mặt Thái Thượng Trưởng Lão dữ tợn, ông ta nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, nghiến răng nghiến lợi, ông ta cũng sắp hận chết Trần Xuân Độ!

Ông ta sao có thể biết được, dù là sức mạnh lớn thế nào, cũng khó xuyên qua được cơ thể to lớn này của Trần Xuân Độ, thân hình này nhìn thì nhỏ bé nhưng ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, tổn thương đến Trần Xuân Độ!

“Chỉ có chút bổn sự đấy, đã muốn giết tôi?” Trần Xuân Độ chậm rãi từ trong sương mù đi ra, bình tĩnh lạnh nhạt, lộ ra một sự trào phúng khinh thường.

“Tôi nói rồi, thứ gà như ông, cho dù vào quan tài, cũng khó có thể lĩnh ngộ tinh túy của Võ Đang.” Trần Xuân Độ nhìn Thái Thượng Trưởng Lão, lông mày nhíu lại, nói.

“Im miệng!” Sắc mặt Thái Thượng Trưởng Lão tái xanh, bỗng nhiên bùng nổ, chợt quát lên: “Bày trận!”

Thái Thượng Trưởng Lão vừa dứt lời, hét to tiếng như sấm chớp, rung động hư không, lại làm cho mười ba vị trưởng lão, lập tức động!

Cơ thể mười ba vị trưởng lão bùng lên, cầm trường kiếm trong tay, đều tạo ra từng luồng tàn ảnh!

Tốc độ của những trưởng lão này thật sự là quá nhanh, thậm chí rất có thể đã đạt đến cực hạn của bọn họ!

“Thứ chết dẫm, hôm nay cậu có thể chết trong Thất tinh trận, đây là vinh hạnh của cậu!” Thái Thượng Trưởng Lão lạnh lùng xem thường Trần Xuân Độ, mỗi chữ mỗi câu đều lạnh giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.