Ninh Nhu nhìn sang Lê Kim Huyên, gương mặt xinh đẹp bỗng sững ra.
Cô ta rõ ràng không ngờ, Lê Kim Huyên sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong xe, khiến cô ta rất bất ngờ.
Lê Kim Huyên nhìn sang Trần Xuân Độ và Ninh Nhu, khóe môi hồng nhuận tinh tế nhếch lên lộ ra nụ cười châm chọc.
Trần Xuân Độ bị cô bắt tại trận, cô ngược lại muốn nhìn xem, Trần Xuân Độ còn có lời gì có thể nói.
Ban ngày khi nhìn thấy Trần Xuân Độ và Ninh Nhu ở trong công ty, Lê Kim Huyên bèn phán định, hai người không đơn giản như vậy.
Mà một màn của bây giờ, hoàn toàn chắc chắn phán đoán của Lê Kim Huyên.
“Lê tổng...” Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhu ngây ra, cô ta đều ngốc rồi, hoàn toàn không ngờ Lê Kim Huyên sẽ đột nhiên xuất hiện ở trong xe.
Trần Xuân Độ mặt mày lúng túng một trận, trong lòng điên cuồng sủa thầm... Lê Kim Huyên, vậy mà sẽ xuất hiện ở ghế sau xe, mà anh lại không hề phát hiện!
Lê Kim Huyên lạnh lùng liếc nhìn Trần Xuân Độ qua gương chiếu hậu, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng sương.
Sau đó, Lê Kim Huyên đẩy cửa xe ra, giẫm trên đôi cao gót, tức giận đùng đùng đi ra đằng xa.
“Lê tổng...” Ninh Nhu gọi một tiếng về phía bóng lưng vô cùng gợi cảm đó, đáng tiếc, bóng lưng mang khí chất tựa như nữ vương đó, đang tỏa ra lửa giận ngập trời, căn bản không có quay đầu.
“Ờm...” Ninh Nhu mặt mày ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm.
“Đừng để ý cô ấy, Ninh Nhu, buổi tối có rảnh không?” Trần Xuân Độ nói đầy ý vị.
“Ồ... tôi, tôi có hẹn rồi, tôi đi trước đây...” Ninh Nhu phản ứng lại, vội vàng hoảng sợ tìm một cái cớ, xoay người rời đi.
Trần Xuân Độ nhìn bóng lưng của Ninh Nhu, mặt mày quẫn bách, anh không hiểu Ninh Nhu tại sao vội vàng rời đi như vậy, Lê Kim Huyên chỉ là tức giận với anh, đâu có quan hệ gì với cô ta chứ?
Sau khi hút xong điếu thuốc trong miệng, Trần Xuân Độ ném đầu thuốc đi, thở dài, lẩm bẩm nói: “Ài, phụ nữ đều khó đối phó...”
Trần Xuân Độ lẩm bẩm một tiếng, quay đầu xe, chạy về phía xa...
...Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lê Kim Huyên tức tối lên một chiếc taxi, xe taxi chở cô đến thẳng căn biệt thự xa hoa mới dừng lại xuống xe.
Cửa xe mở ra, cất bước trên đôi cao gót tinh tế, đôi chân trắng nõn được bao bọc trong chiếc quần tất đen, xuyên qua chiếc quần tất đen mỏng như cánh ve, dưới ánh đèn yếu ớt của đường đèn buổi tối, phản chiếu ra tia sáng yếu.
Sau khi Lê Kim Huyên xuống xe, mái tóc dài bay bay trong gió, trong màn đêm tối tăm hiện lên một bóng dáng xinh đẹp, mà lúc này, bóng dáng xinh đẹp này lại tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương, vội vàng đi vào trong biệt thự.
Trong biệt thự, Lý Hương Tràm đang vội vàng dọn dẹp bày biện trong biệt thự, Lê Duy Dương đang ngồi trên chiếc sô pha cao cấp bằng da thật, nói: “Những việc này để người giúp việc đi làm là được rồi, chúng ta chỉ cần đợi con gái và Xuân Độ về ăn cơm, bà vẫn là ngồi xuống xem TV một lát đi.”
Lý Hương Tràm không nghe, lắc đầu, cố chấp nói: “Ông không hiểu, tận khả năng đem gia đình trả nguyên trạng như trong ký ức của Huyên, nếu không tôi sợ Huyên sẽ không quen.”
Lê Duy Dương sững ra, mỉm cười: “Nó đâu phải là mấy chục năm chưa có về nhà, không phải thường xuyên trở về hay sao, một cái cây ngọn cỏ ở đây, nó đều quen thuộc.”
Lê Duy Dương đang nói chuyện với Lý Hương Tràm thì một chuỗi tiếng giày cao gót giòn rã vang lên, Lê Duy Dương quay đầu, nhìn thấy Lê Kim Huyên tức đùng đùng xách túi từ bên ngoài đi vào, tiện tay ném cái túi đắt tiền lên bàn, ngồi trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, thần sắc rất không dễ nhìn.
Lý Hương Tràm phản ứng đầu tiên, đi tới gần, cẩn thận hỏi: “Sao vậy, ai lại chọc con giận rồi?”
“Còn có thể là ai.” Lê Kim Huyên hừ lạnh một tiếng.
Lê Duy Dương đang đọc báo, nghe thấy câu nói này của Lê Kim Huyên thì buông tờ báo xuống, nhìn đằng sau Lê Kim Huyên, cười rồi hỏi: “Xuân Độ đâu? Nó sao không cùng con trở về?”
Lê Kim Huyên ngoảnh đầu, đôi mắt tràn ngập sự tức giận liếc qua Lê Duy Dương, mang theo hàn ý nhàn nhạt, nói: “chàng chàng thiếp thiếp với thư ký Ninh Nhu của anh ta đó.”
Lê Duy Dương sững ra, sau đó nghe ra điều khác thường của Lê Kim Huyên thì cười ha hả, nói: “Kim Huyên, ba biết cô gái Ninh Nhu này, trông cũng không tồi, nhưng con phải có tự tin vào bản thân, Xuân Độ bằng lòng bê nước rửa chân cho con, nó bằng lòng bê cho Ninh Nhu không?”
“Nếu như nó thật sự bị Ninh Nhu câu mất, con có phải nên suy nghĩ lại không, con gái của ba, năng lực nhan sắc đều xuất chúng như vậy, tại sao mị lực không lớn bằng một nữ thư ký chứ.”
Câu nói trước của Lê Duy Dương vừa khiến thần sắc của Lê Kim Huyên hòa hoãn, kết quả nửa lời sau lập tức khơi dậy sự phẫn nộ của Lê Kim Huyên!
Thật sự là ăn nói xằng bậy!
Lê Kim Huyên tức tối nhìn sang Lê Duy Dương, uất ức nói: “Ba, ba càng lúc càng giống cái tên đó!”
Lê Duy Dương cười ha hả: “Ai kêu thái độ lúc bình thường của con đối với Xuân Độ tệ như vậy, bình thường hai đứa ở trong công ty thì ba đã nhìn ra rồi, con quát tháo ầm ĩ Xuân Độ, Xuân Độ lại nghe con răm rắp, con bây giờ còn ghen...”
Lê Kim Huyên nhìn sang Lê Duy Dương, những lời này của Lê Duy Dương khiến gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, nơi mẫn cảm nhất trong lòng cô bị Lê Duy Dương chạm vào vẫn cố giải thích: “Ai muốn ghen với anh ta chứ, con chỉ là... chỉ là nhìn không quen những tên trai đểu lăng nhăng đó thôi!”
“Trai đểu lăng nhăng trên đời có rất nhiều, tại sao con chỉ nhìn không quen nó?” Lê Duy Dương hỏi ngược lại, bỗng chốc hỏi Lê Kim Huyên đến đơ luôn.
Bình thường Lê Kim Huyên còn xem như mồm miệng nhanh nhạy, nhưng hôm nay ở trong nhà của Lê Duy Dương, đối mặt với Lê Duy Dương, xem như thật sự trải nghiệm được cái gì gọi là gừng càng già càng cay!
“Con không nên đến chỗ ba!” Lê Kim Huyên phồng cái môi đỏ lên, ai có thể ngờ, nữ thần băng sơn luôn lạnh lùng ở trước mặt mọi người, lúc này lại làm ra loại hành vi đáng yêu như này, nếu như bị những người ngưỡng mộ kia nhìn thấy, tuyệt đối sẽ kích động không thôi!
Vào lúc này, một chiếc xe Maybach S-Class dừng ở bên đường, một bóng người đi bên ngoài biệt thự đi vào.
Sau khi bóng dáng đó đi vào, Lê Duy Dương nhìn thấy, mỉm cười gật đầu, chào: “Xuân Độ.”
“Ba.” Trần Xuân Độ cười hì hì, rất nhiệt tình đi tới gần, trực tiếp phớt lờ Lê Kim Huyên ở một bên.
Lê Kim Huyên ở một bên nhìn thấy quan hệ của Trần Xuân Độ và Lê Duy Dương tốt như vậy, trong nháy mắt sửng sốt rồi, gương mặt xinh đẹp đơ ra, thấy Trần Xuân Độ và Lê Duy Dương như hai anh em ruột thì đều có hơi ngây dại!
Cô thân là con gái của Lê Duy Dương, Lê Duy Dương lại trực tiếp phớt lờ cô, nói chuyện nhiệt tình với Trần Xuân Độ.
Khi Trần Xuân Độ và Lê Duy Dương nói chuyện với nhau, Trần Xuân Độ lấy lòng phải gọi là đỉnh của chóp, khiến Lê Duy Dương cười không khép được miệng.
Mà Lê Kim Huyên dường như bị hai người bọn họ lãng quên rồi, chỉ có thể nhịn tức xem TV.
“Đồ ăn nấu xong rồi.” Giọng của Lý Hương Tràm từ một bên truyền đến, Lê Kim Huyên lúc này mới đứng dậy, vội vàng đi về phía phòng ăn, không thể ở lại một giây một phút nào nữa.
Trên bàn ăn, từng đĩa sơn hào hải vị bày kím cả chiếc bàn dài, các món tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Lê Duy Dương nét cười ôn hòa, đây là ông ta mời một đoàn đầu bếp có chứng chỉ Michelin ngồi chuyên cơ từ Yên Kinh đến, nguyên liệu chọn dùng đều là những thứ quý hiếm hàng đầu của các nơi trên thế giới.
Trần Xuân Độ ngồi ở bên cạnh Lê Kim Huyên, khiến sắc mặt của Lê Kim Huyên rất không dễ nhìn.
Trần Xuân Độ muốn sát gần Lê Kim Huyên hơn, nhưng khi chân của anh ta dán vào cái đùi mềm mịn của Lê Kim Huyên, chiếc chân dài dưới bàn của Lê Kim Huyên đột nhiên nhấc lên, đôi giày cao gót giẫm mạnh vào chân của Trần Xuân Độ, khiến mặt mày của Trần Xuân Độ đanh lại, khóe miệng giật giật!
Lực đạo Lê Kim Huyên dùng rất lớn, không những khiến Trần Xuân Độ không thể chịu nổi sau khi bị giẫm, gót chân của Lê Kim Huyên, vậy mà nghiến mạnh, dường như cái giẫm lên không phải là chân của Trần Xuân Độ, mà là mẩu thuốc lá.
“Xịt...”
Sau khi đợi Lê Kim Huyên buông ra, Trần Xuân Độ hít ngược một hơi khí lạnh, đều sắp khóc rồi.
Tục ngữ đều nói mười ngón liền tim, Trần Xuân Độ không ngờ, Lê Kim Huyên ra tay lại ác như vậy!
Lê Kim Huyên ở một bên đắc ý hừ lạnh một tiếng, như thể nhìn thấy bộ dạng rất đau khổ của Trần Xuân Độ mới khiến cô thoải mái trong lòng.
“Sao vậy, Xuân Độ?” Lê Duy Dương ở một bên quan tâm hỏi, khiến cả người Trần Xuân Độ run lên, cố nặn ra nụ cười: “Không sao ạ.”
Trên chiếc bàn dài, Trần Xuân Độ rất ân cần chu đáo, đầy sự lấy lòng gắp đủ các món cho Lê Kim Huyên, không lâu sau, các món trong bát của Lê Kim Huyên đã chất cao như ngọn núi nhỏ.
Trần Xuân Độ một tay cầm chiếc đùi gà dầu mỡ, không chút kiêng kỵ mà ăn điên cuồng, so với tướng ăn ưu nhã không có phát ra chút tiếng động nào của người nhà họ Lê thì trông rất lạc quẻ.
Mà Trần Xuân Độ rõ ràng không có chú ý đến điểm này, dù sao nguyên tắc của anh chính là đồ ăn tới miệng không thể lãng phí.
Cuối cùng, Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, khẽ nói một tiếng với Trần Xuân Độ: “Không có tố chất.”
Trần Xuân Độ liếc nhìn Lê Kim Huyên, mỉm cười nịnh nọt: “Kim Huyên, tố chất có thể làm cơm ăn được không? Quan trọng hơn tố chất chính là no cái bụng.”
Lê Kim Huyên á khẩu không còn gì để nói, mà Lê Duy Dương lại tấm tắc gật đầu, ánh mắt nhìn sang Trần Xuân Độ lộ ra vẻ an ủi: “Không sai, tôi không ngờ cậu có thể không quên ý nghĩ lúc đầu như vậy.”
Mà Lê Kim Huyên lại đơ rồi, nhìn sang Lê Duy Dương, nói: “Anh ta như này ba còn khen anh ta?”
“Huyên, con còn nhớ khi chúng ta vừa đến thành phố T không, ngay cả bụng cũng không được no, lúc đó chúng ta từng nghĩ tới tố chất không? Tố chất, đều là sau khi kinh tế dư dả mới bàn tới, lúc đó ba nhớ ba mua cho con một cái bánh bao, khi con đói dáng ăn như hổ đói.”
“Đều là chuyện của quá khứ rồi, nhắc đến nó làm gì?” Lê Kim Huyên thấy Lê Duy Dương vạch ra khuyết điểm, đôi mắt đẹp hiếm khi vụt qua một tia tránh né, lập tức chuyển chủ đề.
“Xuân Độ tuy tướng ăn khó coi, nhưng nó chưa từng bỏ mứa đồ ăn, phẩm chất này, rất đáng được chúng ta học tập.” Lê Duy Dương mở miệng.
Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên cứng lại, cô nhìn sang Lê Duy Dương và Trần Xuân Độ một cách khó tin, trong lòng nảy sinh nghi ngờ mãnh liệt, rốt cuộc ai mới là con ruột của Lê Duy Dương.
“Con ăn no rồi.” Lê Kim Huyên thật sự không chịu được nữa, nhàn nhạt nói một câu, bèn đứng dậy đi lên tầng hai.
Trần Xuân Độ nhìn chằm chằm bóng lưng duyên mảnh mai của Lê Kim Huyên, trong đôi mắt sâu thẳm, vụt qua một ý cười.
...
Mà lúc này, trong lùm cây bên ngoài biệt thự nhà họ Lê, có mấy bóng đen đang lổm nhổm ở lùm cây, một tên cầm đầu bên trong đang cầm ống nhòm, cẩn thận quan sát động tĩnh bên trong ngôi biệt thự qua lớp cửa kính của ngôi biệt thự...