Sự thúc giục khẩn trương của mỹ nữ dưới thân khiến Trần Xuân Độ cũng có hơi khẩn trương rồi, anh hơi dùng sức, mãi đến khi nghe thấy một tiếng ‘phốc’, mới rút ra được.
Trần Xuân Độ có hơi ngại ngùng, nếu không phải là mỹ nữ này kẹp quá chật, anh sao có thể khó rút ra như vậy!
Đột nhiên, mắt của Trần Xuân Độ liếc nhìn thì nhìn thấy một dáng người tuyệt đẹp đứng cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp u ám như sương mù, ánh mắt nhìn anh đều toát ra sát ý lạnh lẽo.
Cả người Trần Xuân Độ run lên, mà đợi khi anh lần nữa nhìn lại, Lê Kim Huyên đã biến mất khỏi chỗ đó.
“Trần... Trần tổng?”
Bên tai Trần Xuân Độ vang lên một giọng nói sững sờ, Trần Xuân Độ ngoảnh đầu, nhìn thấy mỹ nữ vừa rồi đã đỏ ửng mặt đứng dậy, sau khi nhìn rõ là Trần Xuân Độ, vừa kinh ngạc vừa mắc cỡ.
“Xin lỗi Trần tổng... tôi không biết là anh...” Vị mỹ nữ này hết sức lo sợ, không ngừng cúi người xin lỗi.
Trần Xuân Độ liếc nhìn vị mỹ nữ đó... Mái tóc đen dài thả trên vai, đôi mắt to trong trẻo, sống mũi cao, môi đỏ như trái anh đào... cộng thêm cách ăn mặc gợi cảm này của cô ta... 8 điểm! Đây là một mỹ nữ xinh đẹp, ở tập đoàn Lê Thị, đủ xếp ở top đầu!
Trần Xuân Độ thích thú nhìn chằm chằm vị mỹ nữ này, không nói lời nào, nhìn hồi lâu, khiến vị mỹ nữ đó có hơi sởn tóc gáy, trong đôi mắt đẹp lộ ra vài phần sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Trần tổng, nếu như không có chuyện gì thì tôi đi làm việc trước...”
“Cô tên là gì?” Đột nhiên, Trần Xuân Độ hỏi.
Vị mỹ nữ đó sững ra, đáp: “Ninh Nhu.”
“Ninh Nhu...” Trần Xuân Độ lẩm bẩm, ánh mắt nhìn sang mỹ nữ càng thâm ý: “Bộ phận nào?”
“Ờm... tôi là thư ký của Trương tổng ở bộ phận nhân sự...” Ninh Nhu nói.
“Bây giờ không phải rồi, buổi chiều đến văn phòng của tôi, cô là thư ký của tôi rồi, được không?” Khóe miệng của Trần Xuân Độ cong lên lộ ra nụ cười.
“Ờm...” Gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhu ngẩn ra, cô ta biết Trần Xuân Độ, là người đắc lực của tập đoàn Lê Thị, trên dưới tập đoàn Lê Thị, không ai không phải đang bàn tán về anh.
Bởi vì tập đoàn Lê Thị ký được một đơn hàng lớn hơn mười nghìn tỷ, hơn nữa là dựa vào sức của một mình mà ký được, tự nhiên sẽ gây chấn động ở tập đoàn Lê Thị! Cô ta càng là khâm phục Trần Xuân Độ... nhưng cô ta không ngờ, một lần tình cờ, cô ta vừa vào công ty thì trở thành thư ký của Trần Xuân Độ.
Tất cả mọi chuyện thay đổi quá nhanh rồi, khiến cô ta có hơi không phản ứng kịp.
Sau khi Trần Xuân Độ trở về văn phòng, bèn bấm một cuộc gọi.
“Alo?”
Đầu bên kia vang lên giọng nói của Lâm Duy Dương, khóe miệng của Trần Xuân Độ cong lên lộ ra một độ cong, cười nói: “Ba, con có thể hỏi ba muốn một người không?”
Lê Duy Dương ở đầu dây bên kia, nghe thấy một tiếng ‘ba’ bất ngờ này của Trần Xuân Độ thì cả người run lên, hỏi: “Cậu muốn ai?”
“Ninh Nhu người mới của bộ phận nhân sự, con thấy các tổng giám đốc khác đều có thư ký, mà con không có... quá không có mặt mũi rồi.” Trần Xuân Độ giải thích.
Lê Duy Dương cười ha hả, thoải mái gật đầu đáp ứng: “Cho! Tôi bây giờ thông báo một tiếng với bộ phận nhân sự, để cô ấy nhanh chóng đến chỗ cậu báo cáo.”
“Được, cảm ơn ba.”
Sau khi cúp máy, Lê Duy Dương liếc nhìn chiếc điện thoại bàn, bất lực lắc đầu mỉm cười, Trần Xuân Độ gọi một cách có chừng mực, khiến trong lòng ông thấy cực kỳ thoải mái.
Tuy Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên là vợ chồng, nhưng Lê Duy Dương rất rõ hai người mới đầu là không có quan hệ tình cảm... thuộc một loại rất đặc biệt, mà Trần Xuân Độ mới đầu cũng chỉ gọi ông ta là chú Lê.
Tiếng ba này, rõ ràng là đã công nhận thân phận của Lê Duy Dương.
Sau khi cúp máy, Trần Xuân Độ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm trạng thư thái, gác hai chân lên trên bàn, thậm chí còn lẩm bẩm một bài hát.
...
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lê Kim Huyên hai tay khoanh trước ngực, tức tối ngồi trên ghế làm việc, cũng không làm việc, trong đôi mắt đẹp bắn ra lửa giận ngập trời!
Vào lúc này, Lâm Trinh Tuyết bỗng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lê Kim Huyên đang tức tối, cẩn thận hỏi: “Lê tổng, làm sao vậy?”
“Không có gì cả,” Lê Kim Huyên cố gắng khiến mình khôi phục bình tĩnh, nhìn sang Lâm Trinh Tuyết hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Có.” Lâm Trinh Tuyết gật đầu, đưa một bản văn kiện trong tay qua: “Đây là giấy bổ nhiệm của chủ tịch, bổ nhiệm Ninh Nhu trở thành thư ký của Trần phó tổng... còn nữa Trần phó tổng lập tức cho chuyển việc chính thức rồi.”
Lê Kim Huyên cầm bản văn kiện này, liếc nhìn, gương mặt xinh đẹp lập tức đanh lại!
Ngay sau đó, một cỗ lửa giận từ trong lòng Lê Kim Huyên cháy bừng bừng lên! Trần Xuân Độ cái đồ khốn này!
Lửa giận trong lòng Lê Kim Huyên không dễ gì mới giảm bớt lập tức cháy to hơn lúc trước, không nhịn được nữa!
Lê Kim Huyên lập tức đứng dậy, bước đi trên đôi cao gót, vội vàng đẩy cửa đi ra khỏi văn phòng, trong tay cầm bản văn kiện này, đôi mắt đẹp tỏa ra tia lạnh lẽo! Dường như muốn tìm ai đó liều mạng vậy!
Một làn gió lướt qua người Lâm Trinh Tuyết, Lâm Trinh Tuyết ngây ngốc nhìn Lê Kim Huyên bước trên cao gót, nóng vội xông ra ngoài, mặt mày quẫn bách.
Cô ta chưa từng thấy Lê Kim Huyên như này, tự nhiên khó mà hiểu được, tại sao tổng giám đốc nữ thần có nhan sắc tuyệt luân này, sau khi nhìn thấy Ninh Nhu trở thành thư ký của Trần Xuân Độ thì hoảng hốt tức giận như vậy, nhìn bộ dạng này còn muốn tức đùng đùng đi tìm người ta tính sổ!
Lê Kim Huyên siết bản văn kiện này, tức giận đùng đùng đẩy cửa xông vào văn phòng của chủ tịch, vỗ bản văn kiện lên trên bàn làm việc, chất vấn Lê Duy Dương: “Giấy bổ nhiệm này là như nào?”
Giọng điệu của Lê Kim Huyên rất lạnh, cho dù Lê Duy Dương là ba ruột của cô, sắc mặt của cô lúc này cũng rất khó coi, không có một chút hòa hoãn!
Sau khi Lê Duy Dương cầm bản văn kiện này lên, xem xem rồi cười ha hả, nói: “Kim Huyên, con không cần ghen, nó vì tập đoàn của chúng ta cống hiến lớn như vậy, đây là thứ nó nên nhận được.”
Lê Kim Huyên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn ông ta.
“Nó vì tập đoàn Lê Thị ký được đơn đặt hàng hơn mười nghìn tỷ, tập đoàn không bày tỏ cái gì với nó, con nghĩ rằng những nhân viên của tập đoàn Lê Thị sẽ nghĩ như nào? Chỉ là điều Ninh Nhu sang cho nó mà thôi, nó bình thường cũng không có việc gì, sẽ không tiếp tục nhiều với Ninh Nhu, con là vợ của nó, con và nó có ràng buộc pháp luật, con còn sợ cái gì?” Lê Duy Dương nhìn sang Lê Kim Huyên, cười nói.
Lê Duy Dương nói như vậy khiến gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đanh lại, trên mặt vụt qua một tia xấu hổ, hừ lạnh một tiếng: “Ai muốn làm vợ của anh ta chứ.”
Nói xong, Lê Kim Huyên bèn xoay người bước trên đôi cao gót rời đi.
Lê Duy Dương nhìn bóng lưng tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên, mỉm cười bất lực, cô con gái này của ông ta, ông ta hiểu hơn bất kỳ ai, trông càng không để ý, ngược lại càng để ý.
...
Sẩm tối, cửa của tòa nhà Lê Thị.
Trần Xuân Độ lái chiếc Maybach S-Class, đỗ ở bên đường, trong miệng ngậm điếu thuốc, vừa nhả khói, vừa đợi tổng giám đốc nữ thần xuống tầng.
Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng đầy từ tính vang lên từ bên cạnh Trần Xuân Độ: “Anh đang đợi Lê tổng sao?”
Trần Xuân Độ ngoảnh đầu, nhìn thấy Ninh Nhu đang ở gần người, nhìn sang anh, đôi mắt trong trẻo, trông rất đẹp.
Mà ánh mắt của Trần Xuân Độ, nhìn gương mặt tinh tế lại mang vài phần quyến rũ của Ninh Nhu, vừa nhìn, ánh mắt vừa không tự chủ mà thuận theo cần cổ trắng ngần đó di chuyển xuống, cuối cùng dừng ở cái khe rãnh được che đậy kia.
Lúc này mắt của Trần Xuân Độ đều mở to hơn... ánh mắt nóng bỏng, hai mắt nhìn chằm chằm, thậm chí trong miệng còn không tự chủ mà lẩm bẩm: “Thật lớn...”
Mà Ninh Nhu mới đầu chưa phản ứng kịp, đợi sau khi cô ta phát hiện hướng mắt của Trần Xuân Độ không đúng, vội vàng che bộ ngực trắng nõn lại, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng xuất hiện tia đỏ ửng lên, sau đó thì đỏ bừng cả mặt.
“Cạch!”
Đột nhiên, một âm thanh đóng cửa xe từ đằng sau Trần Xuân Độ vang lên, Trần Xuân Độ quay đầu lại, nhìn thấy Lê Kim Huyên không biết từ khi nào đã xuất hiện ở ghế sau xe, khoanh tay trước ngực nhìn Trần Xuân Độ và Ninh Nhu.
“Hai người tiếp tục.” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói, trong giọng điệu tràn đập sự trào phúng, ánh mắt nhìn sang Trần Xuân Độ, tràn ngập sự chán ghét.
Trần Xuân Độ ho khan vài tiếng, trong không khí tràn ngập sự lúng túng!