Chàng Rể Phế Vật

Chương 347: Chương 347: Thiên đường có lối ngươi không đi




Trần Xuân Độ vừa dứt lời, xung quanh anh lập tức vang lên tiếng động!

Cửa biệt thự đột nhiên bị một nguồn sức mạnh làm chia năm xẻ bảy, có người xong về phía Trần Xuân Độ.

Mà phía sau ghế sofa da bò trong phòng khách cũng có bóng người đột nhiên xuất hiện, cầm dao đâm Trần Xuân Độ từ phía sau!

Chẳng những thế, cầu thang tầng hai… Trong rèm cửa sổ ngoài ban công… Trong các góc của biệt thự đều có người xông ra, đằng đằng sát khí tấn công Trần Xuân Độ!

Sau khi bị Trần Xuân Độ phát hiện, những người này vô cùng tức giận, ai cũng ra tay toàn lực!

Sát khí tràn ngập trong căn biệt thự này, viên giấy trên bàn thủy tinh lập tức bị chia năm xẻ bảy!

Những bóng người kia xuất hiện ở rất nhiều hướng, chặn lại tất cả đường lui của Trần Xuân Độ! Khiến Trần Xuân Độ không có đường lui!

“Chết đi!” Một bóng người trong đó lạnh lùng quát lên, không hề che giấu sát khí của mình!

Trần Xuân Độ đứng tại chỗ, vẻ mặt ung dung, mỗi một động tác của những người này đều bị anh nhìn thấy rõ ràng!

Một con dao nhọn đâm đến sau lưng Trần Xuân Độ! Góc độ vô cùng độc ác, gần như có thể giết chết bằng một đòn!

Trần Xuân Độ đột nhiên lách người, sau lưng như mọc một con mắt, cực kỳ trùng hợp tránh thoát một dao này!

Ngay sau đó, phía trước lại có mấy con dao đâm tới!

“Ha…” Mấy bóng người kia lạnh lùng quát to, không ngừng đâm về phía Trần Xuân Độ, con dao sắc bén lạnh lẽo, lưỡi dao còn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tựa như một giây sau là sẽ đâm tới ngay!

Trần Xuân Độ hơi cong môi, nở nụ cười khinh thường! Anh đột nhiên ngồi xổm xuống, quét chân một cái!

“Bịch bịch bịch!”

Mấy người xông tới từ trước mặt đều bị cái quét chân này làm mất trọng tâm ngã xuống đất.

Người phía sau Trần Xuân Độ hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt càng hung ác hơn, dao nhọn trong tay nhanh chóng đâm tới!

Mà khi con dao trong tay anh ta sắp đâm vào tin Trần Xuân Độ thì đột nhiên dừng lại trong không trung!

Người kia ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Xuân Độ đang lạnh lùng nhìn mình, Trần Xuân Độ nhẹ nhàng kẹp lấy con dao này bằng hai ngón tay, dù là người kia dùng sức thế nào cũng không thể khiến con dao nhọn này đến gần thêm!

“Chỉ có chút sức này thôi sao?” Trần Xuân Độ lên tiếng, lạnh lùng châm chọc!

Người kia khiếp sợ nhìn Trần Xuân Độ, đôi mắt của Trần Xuân Độ khiến anh ta cảm thấy lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng!

“Ầm!”

Trần Xuân Độ đột nhiên vung chân đạp người kia văng xa mấy mét, đập mạnh lên vách tường, khiến vách tường xuất hiện mấy vết nứt!

Mấy người khác tỏ vẻ khiếp sợ, bọ họ khó khăn bò dậy, nhìn chằm chằm vào Trần Xuân Độ, bọn họ không ngờ mục tiêu nhiệm vụ này lại mạnh như thế, mạnh đến mức vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ!

Chỉ với mấy giây ngắn ngủi, Trần Xuân Độ đã thoải mái đẩy ngã bọn họ rồi, thậm chí có mấy người còn không thể hành động nữa!

“Các người là người nhà họ Đỗ hay nhà họ Trương?” Trần Xuân Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt tràn đầy khinh thường, tựa như đang nhìn một đám giun dế.

Những người này không lên tiếng, cầm dao trong tay, nhìn Trần Xuân Độ với vẻ mặt vô cùng cảnh giác!

Thấy bọn họ không nói gì, Trần Xuân Độ cười lạnh lùng, bước ra một cước, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt mấy người này!

Sau khi mấy người này kịp phản ứng thì đã muộn rồi!

Trần Xuân Độ nhanh chóng đá mấy phát, tốc độ nhanh đến mức khó nhìn được bằng mắt thường!

Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên một cách rõ ràng!

Sức mạnh trong cú đá này của Trần Xuân Độ quá đáng sợ, đá gãy hai cái xương sườn người nọ, đánh bẹp lồng ngực, lồng ngực hắn ta xuất hiện một dấu giày rõ ràng, bay thẳng ra ngoài!

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, mấy người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vén lên sóng to gió lớn!

Ánh mắt bọn họ đờ đẫn, đều choáng váng, bọn họ hoàn toàn không ngờ mục tiêu của mình lại mạnh đến thế?

Cái này có còn là người sao?

Nhiệm vụ gia tộc giao cho bọn họ là muốn bọn họ đến chịu chết ư?

“Bây giờ đã nói được chưa?” Trần Xuân Độ nhìn mấy người bọn họ, lạnh lùng hỏi.

“Là chủ nhà họ Đỗ bảo chúng tôi đến.” Cuối cùng cũng có một người không chịu được nói ra.

“Nhà họ Đỗ?” Trần Xuân Độ cười khẩy, chậm rãi nói: “Vậy bắt đầu từ nhà họ Đỗ trước đi.”

Mà đến khi những người kia ngẩng đầu lên, Trần Xuân Độ đã nhanh chân ra khỏi biệt thự, sau khi nhìn thấy Trần Xuân Độ rời đi, những người kia mới như trút được gánh nặng, há miệng hít thở.

Lúc Trần Xuân Độ ở đây bọn họ không cảm nhận được, mãi đến lúc Trần Xuân Độ đi bọn họ mới kịp nhận ra, phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm rồi.

Những người kia nhìn bóng lưng Trần Xuân Độ ở phía xa, trong lòng không ngừng lên xuống, trong mắt bọn họ lộ vẻ khiếp sợ… Rốt cuộc Trần Xuân Độ mạnh đến mức nào, đánh bại bọn họ dường như là chuyện dễ như trở bàn tay với anh.

“Mau chóng gọi điện thoại cho gia chủ!” Một người dẫn đầu trong đó kịp phản ứng, lạnh lùng nói.



T, trong khu biệt thự cao cấp của nhà họ Đỗ, trên bàn trà bằng thủy tinh có để khay trà, ấm trà và tách trà.

Người trung niên và ông lão áo đen ngồi trên sofa trong phòng khác, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, chỉ có một cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám đang nhẹ nhàng lắc eo, nấu nước, pha trà, châm trà trước mặt người trung niên và ông lão.

Thỉnh thoảng ông lão áo đen lại đưa mắt nhìn lên thân thể hoàn mỹ của cô gái, dù ông ta đã già, nhưng càng già càng dẻo dai, nhìn thấy bông hoa mới chớm nở vẫn sẽ có phản ứng.

Trong mắt ông lão dần hiện lên một ngọn lửa trần trụi.

Ông lão áo đen nhìn sang người trung niên, người trung niên hiểu ngay, nói với ông lão: “Muốn sao, muốn thì tặng ông đấy.”

“Như thế không hay cho lắm.” Dù ông lão nói chuyện rất khách sáo, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ tuổi, như ánh mắt sắp dính lên vóc dáng hoàn mỹ kia rồi vậy.

“Chỗ tôi có rất nhiều, tặng ông đấy.” Người trung niên cười khẽ, vung tay lên: “Hai tháng trước tôi cũng chơi cô ta chán rồi, nếu ông thích tôi có thể giới thiệu cho ông một quán trà, trong quán tà đó có rất nhiều cô gái lẳng lơ thế này.’

Cô gái trẻ tuổi kia nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người thì hơi run lên, bọn họ hoàn toàn không coi cô ta như một con người, thảo luận trắng trợn, ở trong mắt bọn họ, cô ta còn không bằng một con vật!

Cô gái trẻ tuổi hiểu rõ, trong giới nhà giàu không có ánh sáng, chỉ có bóng đêm vô tận, sau khi tiến vào nhà họ Đỗ, cô ta mới biết nhà họ Đỗ máu tanh và tàn bạo đến mức nào!

Mỗi một người ở đây đều là mặt người dạ thú, cầm thú khoác da người!

Kể cả dã thú cũng không tàn nhẫn như bọn họ!

Sau khi pha trà xong, đột nhiên có một bàn tay to ôm lấy eo cô ta, thân thể mềm mại của cô gái trẻ tuổi hơi run lên, chỉ có thể dè dặt ngồi bên cạnh ông lão áo đen, thầm thấy hoảng sợ.

Ông lão áo đen nhìn cô ta bằng ánh mắt trêu đùa, bàn tay lớn không ngừng di chuyển trên thân thể mềm mại của cô ta, khiến cô gái trẻ tuổi rơi nước mắt, sắp sụp đổ đến nơi!

Ông lão áo đen cứ chơi đùa cô ta như thế, trắng trợn xâm phạm chút giới hạn cuối cùng của cô ta!

Đúng lúc này, điện thoại bàn làm bằng vàng ròng của người trung niên reo lên không ngừng.

Người trung niên nghe máy, sau đó, sắc mặt gã ta thay đổi!

“Cậu chắc chứ?” Người trung niên sa sầm mặt.

“Vô dụng! Chỉ một người mà cũng không bắt được!” Không lâu sau đó, người trung niên tức giận quát lên, vô cùng phẫn nộ.

Sau khi cúp máy, sắc mặt gã ta tái xanh, rất là khó coi, gã ta nhìn về phía ông lão, chậm rãi cất lợi: “Hắn chạy rồi.”

Bàn tay đang không ngừng di chuyển của ông lão hơi dùng lại, ông ta nhìn người trung niên, hỏi: “Ai?”

“Không phải người của an ninh quốc gia, là người bọn họ đón ở sân bay.” Người trung niên nói, vẻ mặt nặng nề.

“Hắn? Ngay cả một người cũng không bắt được, năng lực làm việc của các người hơi tệ rồi đấy?” Ông lão áo đen sửng sốt, lập tức tỏ vẻ không vui.

Người trung niên hừ lạnh: “Chạy trời không khỏi nắng, người của an ninh quốc gia đều ở trong tay chúng ta, còn có thể sợ hắn hay sao?”

“Nếu hắn là do bên trên phái tới, sau khi biết người đã bị cậu bắt sao có thể không đi tìm viện binh được?” Ông lão áo đen nói: “Lập tức phong tỏa thành phố!”



Gần đây thời tiết của thành phố T rất tệ, mây đen dày đặc, đã mưa suốt một tuần, đúng lúc này, một bóng người xuất hiện cách biệt thự nhà họ Đỗ không xa, nhanh chân đi về phía biệt htự.

Bóng người này rất kỳ lạ… Mặc áo đỏ, đeo mặt nạ… Khi anh bước đi, trông có vẻ rất uy nghiêm.

“Đứng lại, đây là biệt thự của nhà họ Đỗ, người không liên quan không được đi vào!” Trước cổng biệt thự, hai người gác cổng của nhà họ Đỗ chặn người lại.

“Tôi không phải người không liên quan, tôi đến nhà họ Đỗ là có chuyện quan trọng.” Người đeo mặt nạ kia khàn giọng nói.

“Chuyện quan trọng gì?” Người của nhà họ Đỗ kia mất kiên nhẫn phất tay, hỏi.

“Diệt môn.” Bóng người kia lạnh lùng đáp trả, giọng điệu bình tĩnh hờ hững, lại lộ ra sự lạnh lẽo khiến người ta không rét mà rung!

“Diệt môn?” Người gác cổng hơi sửng sốt, sau đó bật cười một tiếng: “Con mẹ nó, mày chạy ra từ bệnh viện tâm thần số 600 ở đường Uyển Bình Nam à? Mặc đồ người không ra người ma không ra ma còn đòi diệt môn, muốn chết à, mau cút đi!”

Người kia không chút nể tình châm chọc, trong mắt hắn ta, tên này rõ ràng là một tên điên!

Sau khi nghe hắn ta nói xong, bóng người kia đứng im tại chỗ, không nhúc nhích, tựa như một pho tượng điêu khắc vậy.

“Mẹ kiếp, cứ muốn ông đây phải ra tay đánh tàn phế tên ngốc là mày phải không!”

Người của nhà họ Đỗ kia thấy Trần Xuân Độ không chịu đi thì nổi giận, hùng hổ đi về phía Trần Xuân Độ, đang định đá Trần Xuân Độ đi.

Khi hắn ta đạp một cước ra ngoài, bóng người kia đột nhiên đánh ra một quyền như chớp nổ, áo đỏ bay phần phật, bóng người đó đánh một quyền lên ngực người của nhà họ Đỗ, tiếng xương nứt vang lên, lồng ngực của người đó lõm xuống, bị đánh bay ra ngoài!

“Dừng tay!”

Một người khác kịp phản ứng, vẻ mặt thay đổi, rút súng ra quát to.

Đôi mắt ở dưới mặt nạ đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, khiến đầu óc của hắn đột nhiên trống rỗng!

Đôi mắt màu đỏ tươi kia tựa như mãnh thú, khiến hắn cảm thấy sợ hãi!

“Đùng!”

Một tiếng súng vang vọng trong hư không, đạn bay thẳng về phía Trần Xuân Độ!

Tốc độ của đạn nhanh như tia chớp, còn mang theo sức gió mạnh mẽ!

Lúc tiếng súng vang lên, người Trần Xuân Độ lóe lên một cái, xoay một vòng cực kỳ tiêu chuẩn!

“Không thể nào!” Người của nhà họ Đỗ kia trợn to mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin! Sao anh có thể… Sao anh có thể tránh được đạn chứ?

Anh còn là người sao!

Lúc người của nhà họ Đỗ thấy khiếp sợ, Trần Xuân Độ lại di chuyển, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mặt hắn!

“Đùng!”

Tên kia hoảng hốt mất bình tĩnh, liên tục nổ súng, đạn bắn nhanh ra!

Tay Trần Xuân Độ đột nhiên rung lên, một thứ mang ánh sáng màu đen bắn nhanh về phía viên đạn, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng đen!

“Keng!”

Ánh sáng đen lóe lên, đạn bị nó chặn lại, chém đứt làm đôi!

“Đinh!”

Sau đó là tiếng đạn rơi xuống, đạn rơi đầy đất, mà người của nhà họ Đỗ kia thì đứng yên tại chỗ, trợn to mắt, hắn há hốc mồm, giữa ấn đường có một lỗ máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.