Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3301: Chương 3301:




Xa Tinh Độ cười khinh thường, rõ ràng anh ta nghĩ Bùi Nguyên Minh không hiểu tín ngưỡng và văn hóa của đất nước mình.

Đối với sự tự tin và cứng rắn của Xa Tinh Độ, biểu hiện trên khuôn mặt của Bùi Nguyên Minh càng thêm khó đoán.

Trên thực tế, lúc này chỉ cần anh dùng lực một chút thôi thì chắc chắn Xa Tinh Độ sẽ mất mạng ngay.

Cả Phạm Tiểu Trương và Tửu Nhục Đầu Đà điều vô cùng sợ hãi, không dám có bất cứ hành động gì. Bọn họ sợ rằng hành động một cách tuỳ tiện sẽ hại chết Xa Tinh Độ.

Nhưng bản thân Xa Tịnh Độ vẫn tỏ ra không hề hấn gì.

“Anh Minh, anh không cần phải vọng tưởng rằng tôi sẽ khuất phục”

Xa Tinh Độ bình tĩnh nhìn Bùi Nguyên Minh.

“Người Thiên Trúc chúng tôi là như thế đấy, máu có thể đổ đầu có thể rơi, nhưng Thiên Trúc không thể chịu nhục nhã!

Ai đối xử tốt với người Thiên Trúc chúng tôi thì chúng tôi sẽ hết lòng báo đáp!

Nhưng nếu có người dám lăng mạ người Thiên Trúc của chúng tôi, thì chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để xử lý anh ta!

Cho nên, cho dù anh giết tôi rồi nhưng chỉ cần người Thiên Trúc chúng tôi còn tồn tại, họ cũng sẽ đòi lại công bằng cho tôi mà thôi.

Hơn nữa, tôi tin rằng anh cũng không dám giết tôi.

Dù gì tôi cũng xuất thân từ giai cấp thứ hai vô cùng cao quý của Thiên Trúc, còn anh lại là người thấp kém, lấy tư cách gì mà giết tôi cơ chứ?”

“Bốp!”

Xa Tinh Độ còn chưa kịp nói nhảm xong, Bùi Nguyễn Minh đã giáng một cái tát

lên mặt anh ta.

“Người Thiên Trúc cao quý sao?

Giai cấp thứ hai của Thiên Trúc thì ghê gớm lắm sao?”

“Bốp!”

“Các người giỏi giang đến mức độ nào chứ?

Cái gọi là giai cấp thứ hai đó chẳng qua là giai cấp quý tộc địa phương chịu khuất phục trước sự xâm lược của tộc khác mà thôi!

Ngay cả đất nước của mình cũng có thể từ bỏ, tung hô những kẻ xâm lược lên làm giai cấp thứ nhất.

Hai tay dâng đất nước trải dài mấy ngàn năm lịch sử, lãnh thổ và văn hóa của mình cho kẻ khác!

Vậy mà lại dám ở đây ra vẻ đắc thắng sao?”

“Bốp!”

“Người Thiên Trúc các người không biết lấy đó làm xấu hổ mà ngược lại còn rất tự

hào!

Còn nói “máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng Thiên Trúc nhất định không thể chịu nhục” nữa!

Nếu như thật sự có bản lĩnh thì mau đi giết sạch đám giai cấp thứ nhất đang đè đầu cưỡi cổ các người đi!

Nói thì hay lắm, nhưng nhìn lại thì cũng chỉ là một tên nô lệ hơi cao cấp một chút mà thôi!

Anh thật sự cho rằng bản thân anh là một con người sao?”

“Bốp!”

“Đòi giết cả nhà tôi, tiêu diệt chín đời nhà tôi sao?

“Anh xứng sao?”

“Ý Hàm, gọi điện thoại đi!

Bảo Vạn Thiên Cửu và cả Vạn Phước Nhân đến đây, bảo tất cả các phóng viên

đến luôn một thể!

Cứ nói rằng người Thiên Trúc đã thành lập một sòng bạc tư nhân ở ngay Đại Hạ của chúng tôi!

Tôi muốn xem thư là ai đã cho bọn họ tư cách và sự tự tin đến như vậy!”

Từ lúc nào mà một giai cấp thứ hai nhỏ bé ở Thiên Trúc cũng có tư cách để phô bày khí thế của mình ngay trên lãnh thổ Đại Hạ của chúng ta?”

Tần Ý Hàm ngẩn người ra, sau đó cô ta nhanh chóng móc điện thoại di động ra.

Xa Tinh Độ bị Bùi Nguyên Minh mắng một tràng dài, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng tức giận.

Đặc biệt là Bùi Nguyên Minh đã trực tiếp chỉ ra bản chất của giai cấp ở Thiên Trúc, đấy là đang chà đạp điều khiến Xa Tinh Đô cảm thấy kiêu hãnh.

Vào khoảnh khắc ấy, anh ta rất muốn giết chết Bùi Nguyên Minh bằng bất cứ giá nào.

Dẫu sao trong suy nghĩ nô lệ của Xa Tinh Độ thì giai cấp thứ nhất không phải là điều nhục nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.