Dựa theo phong cách làm việc mà người ta đồn đại về Đại Long Đầu của toà án Đại Hạ.
Một khi chuyện này hoàn toàn bị bại lộ, sẽ không chỉ đơn giản như phá hỏng sự nhiều năm qua của Thiên Trúc ở Vũ Thành.
10
+
- Nhiều khả năng sẽ cho Đại Hạ một cái cớ để tạo điều kiện thuận lợi cho việc tập trung hoả lực tại vùng biên giới.
Dẫu sao việc thiết lập sòng bạc tư nhân ở Đại Hạ một cách trắng trợn như vậy là đang chơi xỏ Đại Hạ.
Đương nhiên vẫn còn một lý do khác, đó là nếu như sự việc này bại lộ...
Để bảo vệ bản thân, Thiên Trúc có thể bỏ rơi bọn họ.
Nói một cách đơn giản hơn chính là cuộc gọi cấp tốc của Bùi Nguyên Minh vừa nãy khiến Xa Tinh Độ và những người khác kiêng dè hơn với cả những người chống lưng cho bọn họ.
Còn khiến Xa Tinh Độ và những người khác cảm thấy đáng sợ hơn cả trăm ngàn quân binh đến.
152
Tất nhiên vẫn còn có một nguyên nhân khác khiến anh ta sợ hãi, chính là lúc này Xa Tịnh Độ đã không còn dám chắc chắn rằng Bùi Nguyên Minh không dám giết mình.
Tên nhóc này hoàn toàn không sợ làm lớn chuyện, quả là một tên điên!
Vào ngay lúc này, Phạm Tiểu Trương bất giác nói: “Tên Bùi Nguyên Minh kia, anh có còn là đàn ông nữa hay không?
Anh có biết người trong giang hồ có quy tắc giang hồ không hả?
Anh lại dám dùng sức mạnh của toà án, anh thật là không biết xấu hổ!”
“Không biết xấu hổ?”
Bùi Nguyên Minh khoái chí cười lạnh.
“Anh có tư cách để nói câu này với tối sao?
Lúc các người đánh chém nhau, tôi đã bảo Hàn Sang đến phòng giám sát lấy
đoạn ghi hình ban nãy.
Nói một cách đơn giản đó chính là sự thật của tất cả mọi chuyện giờ đây đều nằm trong tay tôi.
Rốt cuộc là ai đúng ai sai, trong lòng anh tự biết rõ!
Đám người Thiên Trúc các người dám cược mà không dám nhận thua, lại còn vụ oan khách hàng. Các người đã vô lại đến mức độ này rồi!
Tôi báo án thì đã làm sao nào?
Để người của toà án, cảnh sát và cảnh truyền thông đến đây.
Để mọi người cùng xem sự thật đằng sau là gì!
Cũng để mọi người được biết phong cách làm việc của người Thiên Trúc là như
thế nào?
Một đám tiểu nhân không biết xấu hổ, cướp giật trắng trợn còn ở đó giả vờ ghê gớm nữa không?
Còn nói rằng “máu có thể chảy, đầu có thể rơi nhưng Thiên Trúc không thể chịu nhục” nữa không?
Tôi khinh!”
Nghe những lời nói của Bùi Nguyên Minh, sắc mặt Phạm Tiểu Trương biến sắc dữ dội. Anh ta nhanh chóng bấm gọi cho một số điện thoại, nhưng một lúc lâu sau đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy.
Rõ ràng phòng giám sát đã xảy ra chuyện rồi.
“Chờ đã!”
Vào lúc Tần Ý Hàm chuẩn bị gọi điện thoại đi, cuối cùng thì Xa Tinh Độ cũng không nhịn được nữa bèn cất tiếng.
Tần Ý Hàm lãnh đạm nhìn anh ta.
Xa Tinh Độ vốn luôn giữ nét mặt bình thản lúc này cũng có chút biến sắc, anh ta nghiến răng nói: “Tránh đường cho bọn họ đi đi.”
“Có nghe tôi nói không hả? Tất cả mọi người tránh ra cả đi!”
Rõ ràng Xa Tinh Độ đã nhìn thấy sự hoảng loạn của Phạm Tiểu Trương, anh ta biết rất rõ Phạm Tiểu Trương phần nhiều là kẻ dám cược nhưng không dám nhận thua. Nếu cứ tiếp như vậy sẽ chỉ khiến cho nền kiêu hãnh của anh ta và tôn nghiêm của Thiên Trúc bị người ta chà đạp.
Cho nên lúc này Xa Tinh Độ không muốn tiếp tục gắng gượng chiến đấu nữa.
Anh ta sợ rồi.
Bùi Nguyên Minh lại tát thêm một cái rồi lạnh lùng nói: “Tránh đường là xong rồi sao? Không cần xin lỗi à?”
Khóe miệng Xa Tinh Độ khẽ giật, sau đó nghiến răng nói: “Tôi xin lỗi”