“Hoá ra là vậy.”
Bùi Nguyên Minh gật đầu, anh vốn tưởng rằng hội nghị Long Môn đó có gì khác biệt.
Nhưng rốt cuộc thì nó cũng là hội nghị đấu võ cho những người học võ thuật mà người ta đồn đại thôi.
Lúc này Bùi Nguyên Minh mới lắc đầu nói: “Ông Đường, không phải tôi không nể mặt ông mà là tôi không có hứng thú với danh tiếng kiểu này.
Cho nên tôi e là không thể giúp được ông chuyện này”
Nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không có hứng thúc của Bùi Nguyên Minh, Vạn Khiếu Đường cười rồi nói tiếp: “Anh bạn trẻ à, nói thật lòng tôi nghĩ cậu nhất định nên đi!”
“Tại sao?”
Bùi Nguyên Minh trưng ra vẻ mặt khó hiểu, “vắng mợ chợ vẫn đông” thôi. Có gì mà nhất định phải đi cơ chứ?
Chuyện của anh cũng đủ nhiều rồi, kiểu tìm kiếm tài năng như vậy anh thật sự không có hứng thú.
“Bởi vì theo thông tin mà tôi có được, hiện tại chủ môn của Long Môn - Long Nhật Minh - cũng chính là người đứng đầu của nhà họ Long đang mắc bệnh nặng, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Nếu như ông ta chết đi thì cả Long Môn và nhà họ Long có thể sẽ xảy ra xung đột nội bộ.
Mà lúc đó cần phải có một người có quyền lực tuyệt đối đứng ra quản lý cục diện.
Nếu không, xét về vị trí của Long Môn ở hai giới hắc bạch của Đại Hạ, một khi Long Môn hỗn loạn thì Đại Hạ chắc chắn sẽ tan thành mây khói.
Cho nên thân là người đứng đầu hợp pháp của Long Môn, cậu không thể thoái thác trách nhiệm này được đâu!”
Bùi Nguyên Minh không ngạc nhiên khi Vạn Khiếu Đường biết người đứng đầu hợp pháp của Long Môn, lúc này anh cau mày hỏi lại: “Những điều ông nói đều là thật sao?
Ông già Long Nhật Minh đó sắp chết thật rồi à?
Ông ta mạnh như thế mà lại bệnh nặng sao? Ông đang nói đùa với tôi à?”
Vạn Khiếu Đường nghiêm túc đáp: “Tất nhiên là tôi không nói đùa đâu. Anh cho rằng tên Lỗ Đạo Thiên kia thật sự tới Vũ Thành khám bệnh cho tôi sao?
Suy cho cùng cũng chỉ là vì mục đích riêng mà thôi.
Lý do thực sự khiến Công chúa Ninh dẫn theo đám người Lỗ Đạo Thiên đến Vũ
Thành là vì Long Nhật Minh.
Chỉ tiếc rằng đã giờ đây Long Nhật Minh đã sức cùng lực kiệt rồi. Bệnh mà ông ta mắc phải đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
Hiện giờ công chúa Ninh đã dẫn theo Đại Long Đầu ban tặng thuốc cho Long Nhật Minh để ông ta tiếp tục duy trì mạng sống.
Nhưng có dù có làm như vậy thì Long Nhật Minh chỉ có thể sống nhiều nhất là ba tháng nữa.”
-
Mí mắt Bùi Nguyên Minh giật giật, nói: “Thật sự đến mức ấy sao? Thế bây giờ tôi có cần đến xem rốt cuộc là bệnh gì không?”
Vạn Khiếu Đường thở dài nói: “Thứ nhất, cậu không phải là bác sĩ thì lấy cớ gì đến khám bệnh đây chứ? Cho dù cậu có dùng thân phận người đứng đầu hợp pháp của Long Môn thì chắc hẳn cũng không vào được đâu.
Thứ hai, ba cậu chủ nhà họ Long đều đang chờ đợi ngày hôm nay, đợi chờ trong đau khổ tột cùng.
Bây giờ cậu lại đi cứu người. Cậu nghĩ rằng bọn họ sẽ đồng ý sao?
Một khi cậu lộ diện thì chắc hẳn hai bên sẽ nổ ra một cuộc chiến dữ dội. Cho dù đến cuối cùng ai là người thắng cuộc đều khiến cho sức mạnh của Long Môn và nhà họ Long bị tổn thất nghiêm trọng.”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh trở nên nghiêm túc hơn, mặc dù anh và Long Nhật Minh cũng không có tình cảm quá sâu sắc.
Nhưng như lời Vạn Khiểu Đường đã nói, sự sống và cái chết của Long Nhật Minh có liên quan đến sự ổn định đến hai giới hắc bạch của cả Đại Hạ.
Sau khi hít sâu một hơi, Bùi Nguyên Minh mới bình tĩnh trở lại. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng chuyện của Long Nhật Minh không thể nhờ sự can thiệp của luật pháp sao?
Tại sao tôi lại phải tham gia Hội nghị Long Môn cơ chứ?”
“Chuyện trong giang hồ thì áp dụng quy tắc của giang hồ” Vạn Khiếu Đường thở dài nói: “Từ trước đến nay luôn có những loại người đứng trước sự cứng rắn lại càng không
dễ thuần phục, chỉ là phạm lỗi trong võ thuật mà không nói ra thôi.
Sự can thiệp mạnh mẽ của tòa án sẽ chỉ khiến tình hình thêm hỗn loạn!
Cho nên ngay vào lúc này cần một người có đủ mạnh mẽ như anh bạn đây.
Chỉ cần cậu ngồi lên chức vị đó thì cho dù là Long Môn chịu uy hiếp, hay khó khăn của nhà họ Long đều sẽ không là gì nữa!”