Bùi Nguyên Minh bày ra vẻ mặt không nói nên lời, đáp: “Nhưng tôi thật sự không có hứng thú với hội nghị Long Môn này, cũng không có hứng thú với vị trí của chủ môn Long Môn kia”
“Tôi biết cậu Minh đây coi nhẹ danh lời, không phải là một kẻ hám danh.
Nhưng đàn ông sống trên đời có việc nên làm, có việc không nên làm.
Nếu như Long Môn trở nên hỗn lộn thì sẽ dến đến hai giới hắc bạch cũng loạn cả lên, mà hai giới hắc bạch loạn thì đất nước cũng sẽ loạn lạc.
Anh bạn trẻ, chẳng lẽ cậu định giương mắt nhìn bọn xấu làm xáo trộn nước Đại Hạ chúng ta sao?”
Bị ông ta gài vào thế bí, Bùi Nguyên Minh cũng không nói nên lời.
Một lúc sau anh thở dài nói: “Ông Đường, ông cũng đã nói đến mức này rồi, nếu tôi còn không tham gia hội nghị Long Môn thì sẽ biến thành một người dân vô trách nhiệm rồi.
Tôi đi tìm hiểu thủ tục đăng ký cụ thể một lát đã
Vạn Khiếu Đường đưa ra một mẫu đăng ký đã được viết tên đóng dấu sẵn.
Ông ta cười híp mí đưa nó cho Bùi Nguyên Minh, sau đó cười
nói: “Anh bạn trẻ, cậu ký tên lên đó là được.
À đúng rồi, ngày mai sẽ là cuộc thi thành phố ở khu vực Vũ Thành, địa điểm là ở nhà thi đấu Vũ Thành. Cậu đừng bỏ lỡ nhé!”
Bùi Nguyên Minh cầm lấy tờ giấy đăng ký mà Vạn Khiếu Đường đặc biệt chuẩn bị cho mình, anh cảm thấy mình bị lừa rồi. . Cập nhật truyện nhanh tại _ TrùmTruyện . O R G _
Nhưng cả hai bên đã nói chuyện đến bước này rồi, cũng không còn cách nào để từ chối.
Bùi Nguyên Minh tiện tay đặt tờ giấy xuống sau đó nghĩ đến một chuyện khác, nói: “À đúng rồi ông Đường, chiều hôm nay tôi đã đến gây sự với người của Thiên Trúc.
Điều này có ảnh hưởng đến việc tham gia thi đấu của tôi không?”
Vạn Khiếu Đường vừa nhấc tách trà lên thì nghe anh nói vậy, ông ta lập tức run tay làm trà trong tách rơi vãi xuống sàn. Sau đó ông ta bất giác nói: “Người Thiên Trúc? Người Thiên Trúc nào?”
Rõ là người Thiên Trúc có thể lực rất lớn ở Vũ Thành, hơn nữa đa phần đều nhân vật lớn có quyền lực. Nếu không, với tính cách của Vạn Khiếu Đường, ông ta cũng sẽ không xúc động như vậy.
Bùi Nguyên Minh nói thẳng: “Hình như người đó tên là Xa Tinh Độ, là quân sự của thương hội Thiên Trúc.
Ngoài ra còn có một người tên là Phạm Tiểu Trương.
“Tôi đã tát Xa Tinh Độ mấy bạt tay và đánh gãy tay chân của Phạm Tiểu Trương.
Hơn nữa tôi còn yêu cầu bọn họ cho tôi một lời giải thích thoải
đáng vào ngày mai.
Dẫu sao người của Thiên Trúc không chỉ xâm phạm em vợ tôi mà còn đánh vợ tôi bị thương nặng.
Nhất định phải cho tôi một lời giải thích thoả đáng về chuyện này mới được”
“Hóa ra là Xa Tinh Độ..” Vạn Khiếu Đường hít một hơi thật sâu rồi lại trưng ra một nụ cười, nói: Tôi còn tưởng rằng cậu ghê gớm như vậy, vừa đến Vũ Thành đã đắc tội với Phạm Kim Luân rồi.
Chỉ cần không phải người đó là được.”
Bùi Nguyên Minh tò mò hỏi: “Phạm Kim Luân? Người đó rất ghê gớm sao?”
“Thực sự rất đáng gờm” Vạn Khiếu Đường nói: “Người tên Phạm Kim Luân này là một trong ba yêu tăng của nước Thiên Trúc. Những năm gần đây luôn lấy danh nghĩa giao lưu võ thuật mà ở lại Vũ Thành này chuyên tâm tu luyện.
“Nhưng phía Hoàng Kim Cung không những không ngăn cấm Phạm Kim luân mà ngược lại còn mời người đó làm trưởng lão ngoại môn.
Điều này cũng góp phần tiếp thêm sự kiêu ngạo của thương hội Thiên Trúc.
Đừng thấy mấy năm nay thương hội Thiên Trúc ăn nên làm ra một cách thuận lợi ở Vũ Thành mà cho rằng là do có quan hệ với nhà họ Long.
Trên thực tế, Phạm Kim Luân mới là chỗ dựa lớn nhất của bọn họ.
Nhưng bình thường Phạm Kim Luân cũng rất ít ra ngoài, chủ yếu là bế quan ở Hoàng Kim Cung.
Không gặp chuyện lớn thì thương hội Thiên Trúc cũng không đến tìm Phạm Kim Luân.
Tất nhiên, nếu như Phạm Kim Luân thật sự xuất hiện thì cậu cũng không cần phải sợ, có lão đây chống lưng cho cậu!”
“Cảm ơn ông Đường”
Bùi Nguyên Minh cũng không quá coi trọng vấn đề này.
“Nói tóm lại chuyện đã đến nước này, nếu như bọn họ có thể cho tôi một lời giải thích thoả đáng thì coi như bỏ qua chuyện lần này.
Nhưng nếu bọn họ muốn trả thù tôi, vậy thì tôi cũng không ngại khiến cho thương hội Thiên Trúc của bọn họ bốc hơi khỏi thế gian này.”