Mặc dù bây giờ Bùi Nguyên Minh làm việc rất kín kẽ, không có ý muốn phô bày sức mạnh ra bên ngoài.
Nhưng nếu có người leo lên đầu bắt nạt anh thì anh cũng sẽ không cho qua.
Bởi vì hôm qua nhìn thấy Xa Tinh Độ có khí chất và phong cách, nên anh mới nể mặt thương hội Thiên Trúc một ít và cho bọn họ một cơ hội.
Nhưng nếu thương hội Thiên Trúc không nắm lấy cơ hội này, còn dám đến gây sự với anh thì anh cũng không ngại huỷ hoại cả thương hội Thiên Trúc.
Trước sự tự tin của Bùi Nguyên Minh, Vạn Khiếu Đường lựa chọn im lặng.
Trên thực tế, trước khi đến đây ông ta đã cử người đến thương hội Thiên Trúc nói những lời tốt đẹp.
Theo lý mà nói thì chuyện này nên chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không.
Sau khi đã dặn dò Bùi Nguyên Minh ngày mai nhớ tham gia cuộc thi cấp thành phố của hội nghị Long Môn, Vạn Khiếu Đường mới chầm chậm rời khỏi.
Bùi Nguyên Minh cũng không quá để ý đến chuyện của thương hội Thiên Trúc, anh dựa vào ghế tựa trong sản nghỉ ngơi.
Khoảng hai giờ sau, trong sân đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Anh Minh, không ổn rồi! Xảy ra chuyện rồi!”
Tần Ý Hàm nghiêm nghị bước nhanh vào, vẻ mặt vô cùng khó
coi.
Bùi Nguyên Minh hơi giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì? Bên phía bệnh viện lại xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải!”.
Tần Ý Hàm hít sâu một hơi.
“Bên phía bệnh viện không có xảy ra cả, nhưng phía khách sạn Vũ Thành đã xảy ra chuyện rồi.
“Nửa tiếng đồng hồ trước, một nhóm thanh tra của sở cảnh sát Vũ Thành đã đột kích vào khách sạn Vũ Thành, trực tiếp lục soát sòng bài dưới lòng đất mà nhiều năm nay không một ai dám khám xét.
Hơn nữa, tại hiện trường không chỉ có bảy trăm tỷ bị niêm phong, mà ngay cả các quan chức cấp cao như Phạm Tiểu Trương cũng bị giam giữ.
Ngoài ra, một số cổ phiếu, hợp đồng và sổ sách tài chính cho thấy Xa Tinh Độ cũng có tham gia vào chuyện này.
Cho nên giờ đây toàn bộ khách sạn Vũ Thành, à không, là toàn bộ Vũ Thành đều loạn đến mức gà chó không yên.”
Tần Ý Hàm luôn chú ý đến những sự cố có thể xảy ra trong khách sạn Vũ Thành. Nhưng cô ta không nghĩ đến chẳng những
xảy ra biến cố mà còn là sự việc khiến người khác linh hồn bạt vía.
Bùi Nguyên Minh ngồi thẳng người dậy, cau mày nói: “Khách sạn Vũ Thành bị niêm phong rồi sao?”
Tuy rằng Bùi Nguyên Minh cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng sau khi Xa Tinh Độ nhận thua anh lại muốn đợi xem thương hội Thiên Trúc giải thích với mình như thế nào rồi mới tính tiếp.
Nhưng không ngờ bây giờ anh còn chưa nhận lời giải thích từ bọn họ, mà khách sạn Vũ Thành đã bị phong tỏa. Còn Phạm Tiểu Trương và những người khác đều bị bắt giữ hết rồi.
Nói một cách khác, trong mắt của những người khác thì sự việc trên là do Bùi Nguyên Minh trả thù thương hội Thiên Trúc.
Có người muốn giá hoạ cho anh!”
Bùi Nguyên Minh bật cười.
“Thương hội Thiên Trúc mà không tính sổ chuyện này lên đầu tôi mới là lạ ấy!”
Tần Ý Hàm cười không nổi nữa, sắc mặt trông rất khó coi: “Chúng ta vừa xảy ra mâu thuẫn lớn với bọn họ, giờ đây lại xảy ra chuyện như vậy thì ai lại chẳng nghĩ là chúng ta chứ!
Quan trọng nhất là lúc đó chúng ta đã từng nói trước mặt bọn họ rằng sẽ báo cáo cho các nhà chức trách lục soát khách sạn Vũ Thành”
Cho nên cho dù chuyện này không phải do chúng ta làm thì chúng ta cũng rơi vào tình thế tình ngay lý gian.
“Ngoài ra, tôi đã liên lạc với Vạn Phước Nhân rồi. Anh ta nói
rằng chính anh ta cũng không biết chuyện này. Đây là vụ án do một chi nhánh của sở cảnh sát Vũ Thành xử lý.
“Hơn nữa thủ tục, lý do, manh mối và tình tiết xử lý vụ án đều rất hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể chê vào đâu được.”
Nhưng chuyện lớn như vậy mà không nhờ Vạn Phước Nhân đích thân ra tay mà lại làm mưa làm gió, khiến cho không ai không biết. Nếu như sau lưng không có người có lại lịch lớn, chỗ dựa vững chắc thì không thể làm ra được chuyện như vậy.”
Bùi Nguyên Minh cười nhạt nói: “Xem ra tình hình của chúng ta bây giờ là cơn sóng này chưa lặn cơn sóng khác lại ập đến.
Có người muốn trói chân chúng ta, muốn chúng ta và thương hội Thiên Trúc một chết một sống với nhau.
Thậm chí là mượn tay Phạm Kim Luân giết chết tôi.
Đúng là một thủ đoạn ghê gớm!”