“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Bùi Nguyên Minh khẽ cau mày, Trịnh Tuyết Dương rất ít khi lộ ra biểu tình như vậy.
Trịnh Tuyết Dương trầm giọng nói, “Hôm nay em vừa truyền tin tức sắp mở rộng quy mô công ty ra ngoài, mới vừa rồi bà ngoại cùng cậu gọi điện tới, nói muốn mua cổ phần.”
Bùi Nguyên Minh cau mày nói, “Đầu tư? Bọn họ dùng cổ phiếu đầu tư cái gì? Có thể thu được nhiều tiền như vậy sao?”
Trịnh Tuyết Dương nói, “Ý của cậu là, tạm thời dùng biên lai không chính thức cho công ty, đợi sau này kiếm được tiền, bổ sung vào thêm là được.”
Nghe nói như vậy, Bùi Nguyên Minh cũng hết ý kiến.
Nhà họ Thanh đây chính là đang chuẩn bị cho vụ cướp vô liêm sỉ.
Trịnh Tuyết Dương sắc mặt khó coi, nhưng vẫn là thở dài nói, “Anh cùng em đến nhà họ Thanh một chuyển đi, chuyện này phải giải quyết. Nếu không, với mối quan hệ của cậu ở Dương Thành, chúng ta nói không chừng sẽ có rất nhiều phiền phức.”
Rất nhanh, Bùi Nguyên Minh cùng Trịnh Tuyết Dương đi tới nhà họ Thanh.
Nhà họ Thanh bên này đặc biệt tổ chức một tiệc rượu để chào đón Trịnh Tuyết Dương. “Tuyết Dương à, chuyện buổi sáng cậu nói với cháu, cháu cân nhắc đến đâu rồi?” “Nhà họ Thanh, là gia tộc hạng nhất Dương Thành, thể lực vô song. Chỉ cần có thể để cho nhà họ Thanh nắm cổ phần trong công ty, tương lai công ty của cháu nhất định sẽ phát triển mạnh mẽ ở Dương Thành!” “Ai dám làm khó cháu, để cậu gọi một cú điện thoại, bảo đảm đối phương sẽ vô cùng khiếp sợ”
Thanh Thiếu Bình cười ha hả gắp cho Trịnh Tuyết Dương một miếng thịt. “Liền như miếng thịt này, nếu chỉ có cháu ăn, có phải hay không có hơi quá lớn?” “Nhưng nếu cháu chia ra một nửa, nhà họ Thanh giúp cháu ăn, cháu cũng không phải cố gắng gồng mình nuốt nó nữa” “Tuyết Dương, cháu là một người thông minh, hẳn là đã hiểu được ý của cậu rồi chứ?” “Cậu đây chính là nghĩ cho sức khỏe của cháu đó.”
Thanh Thiếu Bình thẳng thắn nói, biểu tình nhất định phải đạt được, ngay từ đầu đã chiếm thế thượng phong khi nói chuyện với Trịnh Tuyết Dương.
Thanh Nhã ở một bên cũng cười nói, “Tuyết Dương à, cậu của cháu nói những lời này cũng chỉ vì muốn tốt cho cháu mà thôi.” “Dự án resort ở núi Bạch Vân của cháu bây giờ quá hot, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào! Không có nhà họ Thanh đứng phía sau làm hậu thuẫn, cháu nghĩ có thể tự mình giữ lấy sao?”
Chồng của Thanh Nhã là Lữ Lâm hắng giọng một cái nói, “Anh cả, bà xã, đừng trách tôi nói thẳng. Tuyết Dương vốn là người nhà họ Thanh, bây giờ bỏ ra một chút cổ phần thì như thế nào? Không có nhà họ Thanh, nó làm sao có thể đi tới ngày hôm nay. Không để cho nhà họ Thanh nhập cổ phần, đây chính là muốn phản bội tổ tông đúng không?”
Giờ phút này, đám người Thanh Thiếu Bình, Thanh Nhã, Lữ Lâm mỗi người một câu, có khi mặt trắng, có khi mặt đen, lời trong lời ngoài ý chỉ có một. Đó chính là một mình Trịnh Tuyết Dương không thể nào gánh vác nổi công ty.
Bây giờ Trịnh Tuyết Dương phải từ bỏ một phần vốn chủ sở hữu của công ty
Dĩ nhiên, nhà họ Thanh bên này muốn tay không hưởng lợi, sẽ không bỏ ra lấy một xu.
Điều quan trọng nhất là họ đang yêu cầu rất nhiều vốn chủ sở hữu, nếu Trịnh Tuyết Dương đồng ý, quyền kiểm soát công ty sẽ rơi vào tay nhà họ
Thanh.
Trịnh Tuyết Dương ở nhà họ Thanh đã trải qua quá nhiều chuyện, cô đương nhiên đã hiểu được tính cách của họ, coi như là người thân cũng không có tình cảm để nói.
Cho nên lúc này, cô cắn răng chịu đựng, làm thế nào cũng không chịu nhả ra một đồng.
Lúc này, bà cụ Thanh Kiều một mực từ đầu chưa mở miệng ho khan một tiếng nói, “Tuyết Dương à, cậu cùng dì bọn họ nói với cháu những lời này, đều là vì lợi ích của cháu. Hơn nữa, đây không chỉ là ý của bọn họ, mà còn có ý tứ của bà. Cháu rốt cuộc có thể hay không đem cổ phần nhường lại? Chỉ cần một lời thôi, hãy cho bà một câu trả lời chính xác.”