Trịnh Tuyết Dương nghe vậy hít sâu một hơi nói, “Bà ngoại, tuy rằng vốn chủ sở hữu của công ty này đều nằm trong tay cháu, cháu cũng là chủ tịch công ty, nhưng quyền kiểm soát thực sự của công ty lại là tập đoàn Thiện Nhân. Cho nên cháu cũng không thể tự ý quyết định”
Bà cụ Thanh Kiều lắc đầu nói, “Chuyện này cháu không cần lo lắng! Chỉ cần cháu hứa với bà, để cho nhà họ Thanh gia nhập, không cần nhiều, chỉ cần 10% cổ phần thôi. Tiếp theo, đem 30% cổ phần trong 49% vốn cổ phần của cháu chia cho chúng ta. Như vậy, quyền kiểm soát công ty chắc chắn thuộc về nhà họ Thanh rồi. Với sự hậu thuẫn của nhà ta, cháu có thể phát triển công ty theo bất cứ hướng nào mà cháu muốn.” “Tương lai, chúng ta trực tiếp đem toàn bộ tài sản công ty chuyển đi, quỷ không biết thần không hay.” “Tuyết Dương à, nếu như vậy, sau này nhà họ Thanh ta chính là gia tộc hàng đầu tiếp theo ở Đà Nẵng. Chấu làm theo ý của bà ngoại, sau này cháu chính là đại công thần của nhà họ Thanh. Bà sẽ cùng cậu cháu thương lượng một chút, để cho cháu đổi thành họ Thanh. Như vậy, sau này cháu ở Dương Thành, còn ai dám không nể mặt cháu”
Bà cụ Thanh Kiều vẻ mặt đúng kiểu chuyện đương nhiên. Ý tứ cũng rất đơn giản. Thứ nhất, để cho nhà họ Thanh mua 10% cổ phần. Thứ hai, Trịnh Tuyết Dương phải từ bỏ 30% cổ phần. Thứ ba, nghĩ cách chuyển toàn bộ tài sản của công ty cho họ.
Lợi thế mà Trịnh Tuyết Dương có được khi làm việc này đó chính là cô có thể đổi họ từ Trinh thành Thanh.
Trong mắt người nhà họ Thanh đây là đại phát từ bi, là để cho Trịnh Tuyết Dương có một cơ hội tiến lên.
Trịnh Tuyết Dương tức giận đến cả người đều run rẩy.
Trước khi cô tới đây, không nghĩ người nhà Thanh lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy, ngay cả những yêu cầu như vậy cũng có thể nói ra.
Thấy biểu hiện của Trịnh Tuyết Dương, Thanh Thiếu Bình lạnh lùng nói, “Tuyết Dương à, nếu cháu không đồng ý, sau này có gặp phải phiền toái gì, cũng đừng trách nhà họ Thanh chúng ta không ra mặt giúp đỡ”
Đây là uy hiếp, chính xác là uy hiếp.
Trịnh Tuyết Dương run lên vì tức giận, nhưng cuối cùng bỏ đi mà không nói một lời. Bùi Nguyên Minh vội vàng đi theo bước chân của cô. Nhìn thấy hai người rời đi, người nhà họ Thanh đều lộ ra vẻ bất mãn. Lữ Lâm ậm ừ nói, “Mẹ, anh cả, con thấy Tuyết Dương chưa sẵn sàng tiếp nhận ý tốt của chúng ta.”
Thanh Thiếu Bình nhẹ giọng nói, “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày là chuyện bình thường, khi gặp thất bại sẽ biết một chữ ký của nhà họ Thanh chúng ta hữu dụng như thế nào?
Bà cụ Thanh Kiều hừ giọng nói, “Dẫu sao cũng là người một nhà, có quan hệ huyết thống, chúng ta cho nó thời gian một ngày đi. Nếu như ngày mai nó vẫn suy nghĩ không thông, chúng ta cũng không cần ngại, trực tiếp dạy cho nó một bài học.”
Bên lề đường, Trịnh Tuyết Dương mặt đầy nước mắt, khóc mà vẫn đẹp đến nao lòng.
Nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đi ra, cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Bà và cậu chính là coi thường em. Thứ bọn họ coi trọng chính là công ty, và những gì họ đang theo đuổi chính là dự án núi Bạch Vân. Ở trong mắt họ, đứa cháu gái này không là gì cả, chỉ là một công cụ không cần nữa thì bỏ đi thôi.”
Bùi Nguyên Minh vươn tay xoa đầu Trịnh Tuyết Dương, cười nói, “Bà xã, đừng lo lắng, có anh ở đây, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Anh đảm bảo bọn họ sẽ không dám làm loạn. Được rồi, anh có một thứ muốn cho em xem, nó sẽ khiến em vui vẻ hơn.”
Nói xong, Bùi Nguyên Minh đưa cho Trịnh Tuyết Dương bản hợp đồng tòa nhà văn phòng trước đó.
Trịnh Tuyết Dương đã rất shock khi nhìn thấy bản hợp đồng này. “Cái gì? Bên kia muốn cho chúng ta thuê miễn phí tòa nhà văn phòng trong mười năm? Điều kiện là đem biệt thự của ông Chung bên cạnh bán cho bọn họ?”