Nạp Lan Tuấn Vũ bị ném lùi về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Minh.
Trong lòng từng người bọn họ đều hốt hoảng, không phải vì nghĩ Bùi Nguyên Minh ngầu, mà là nghĩ trên đời có người có thể ngu ngốc đến như vậy. Phác Tuấn Sơn và Lý Nhược Nam bị dọa cho xanh mặt, không ngừng lùi về sau.
Chỉ có Trịnh Tuyết Dương vẫn đứng bên cạnh Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt tái mét.
Hai cái tát này giáng xuống đã đập nát khả năng hòa giải giữa hai bên rồi.
Đừng nói Nạp Lan Tuấn Vũ là đại thiếu gia xã hội đen, cho dù là người bình thường cũng không thể nào chịu nổi sự mất mặt này, e rằng anh ta đã hoàn hoàn phát điên rồi.
Bùi Nguyên Minh tiêu rồi, chết chắc rồi!
Nạp Lan Tuấn Vũ mất một lúc lâu mới phản ứng lại, lúc này anh ta mới sờ tay lên mặt, cực kì tức giận, cười nói: “Thằng ranh con, anh dám tát tôi?” “Tát anh thì sao?” “Nếu không thì tát thêm cái nữa nhé?”
Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ, sau đó dùng tay tát thêm cái nữa vào mặt Nạp Lan Tuấn Vũ. “Bốp”!”
Anh tát bốp một cái, cái tát lần này khiến cho Nạp Lan Tuấn Vũ chảy máu mũi.
Chính cái tát này cũng khiến cho Phác Tuấn Sơn hồn bay phách lạc.
Lúc này anh ta trực tiếp quỳ xuống một tiếng “Bịch.” “Cậu Nạp Lan, chúng tôi và cậu ta thật sự không quen biết gì, ngày hôm nay là lần đầu chúng tôi gặp nhau!” “Cậu ta là người do Trịnh Tuyết Dương dẫn tới, không liên quan một chút gì đến chúng tôi cả!” “Anh muốn đánh muốn giết tùy ý, không liên quan tới chúng tôi!”
Lý Nhược Nam cũng gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế, chúng tôi không quen anh ta, chúng tôi còn hận đến nỗi muốn đánh chết anh ta!” “Loại người như vậy, sao chúng tôi có thể có liên quan với anh ta được? Cậu Nạp Lan không cần phải giữ thể diện cho chúng tôi đầu, trực tiếp giết chết anh ta đi!”
Ngay cả Phác Đại Đồng đang nằm dưới đất cũng không biết sức lực của mình từ đầu mà ra, anh ta trăm cay nghìn đăng bò sang một bên, mục đích là để tránh Bùi Nguyên Minh.
Rõ ràng, ngay cả người bị đánh sắp chết cũng biết, ba cái tát của Bùi Nguyên Minh đã khiến cho bản thân mình rơi vào đường chết. Nếu như Nap Lan Tuấn Vũ bỏ qua cho anh, vậy thì anh ta không xứng với cái danh cậu ấm.
Trịnh Tuyết Dương thở dài một hơi, trong lúc nhất thời, cô không biết phải làm sao.
Mặc dù cô rất vui mừng khi Bùi Nguyên Minh đứng ra bảo vệ cô.
Nhưng vấn đề là, Bùi Nguyên Minh thật sự quá bốc đồng, một cái tát thì không sao, bây giờ tận ba cái tát, sự việc cũng đã đến nước này rồi, vốn dĩ không còn đường để lui nữa.
Hơn nữa ánh måt Trịnh Tuyết Dương nhìn đám người Phác Tuấn Sơn cũng tràn đầy sự chán ghét. Nếu như không phải là vì những người này làm ẩu làm càn, thì chồng mình làm sao có thể đi gây sự với một nhân vật như
Nạp Lan Tuấn Vũ được?
Lúc này, Phác Tuấn Sơn cũng chú ý đến ánh mắt của Trịnh Tuyết Dương.
Chẳng qua, giờ phút này anh ta không còn liêm sỉ và lòng tự tôn nữa, thay vào đó anh ta nhanh chóng chạy đến nói: “Tổng giám đốc Trịnh, cô hãy nhanh chóng phủi sạch quan hệ với người chồng chạy đến ở rể này đi, nhất định không thể để anh ta làm cho liên lụy!” “Anh ta đã đắc tội với cậu Nạp Lan, đây là tự mình tìm đường chết, không liên quan gì đến chúng tôi! Chúng tôi không muốn chết!”
Nạp Lan Tuấn Vũ xoa mặt mình, lúc này vẻ mặt anh ta tràn đầy châm chọc nhìn cảnh tượng trước mặt này. Mặc dù anh ta rất tức giận, nhưng không vội ra tay, mà đợi những người này bày tó thái độ xong đã. “Tổng giám đốc Trịnh phải không? Tôi sẽ không gây khó dễ cho có nếu cô rời bỏ anh ta.”
Nạp Lan Tuấn Vũ đột nhiên nói đầy ẩn ý. “Bây giờ hãy quay người rời đi, cô sẽ bảo toàn được tính mạng, nếu không, chẳng ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Trịnh Tuyết Dương cau mày, Nạp Lan Tuấn Vũ và đám tay chân đó của anh ta đã gây áp lực rất lớn đến cô.
Nhưng cô không hề có ý định lùi bước, hơn nữa còn điềm tĩnh nói: “Chuyện này tôi sẽ cùng chồng mình cố gắng hết sức giải quyết.” “Ô, đây là cặp đôi Ngưu Lang Chức Nữ à, các người đang quay phim truyền hình đấy hả?” “Chẳng qua nếu đã như vậy, tôi sẽ tác thành cho các người!” Nói xong, Nạp Lan Tuấn Vũ nhặt gạt tàn lên.