Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2274: Chương 2274




Không đợi Phương Diệu Nga mở miệng, Bùi Nguyên Minh đã từ chối cho ý kiến thản nhiên nói: “Bóp nát xương cốt toàn thân? Ném vào trong bình hoa?”

“Hòa Trạch Bình, nếu anh có bản lĩnh như vậy, thì đụng vào tôi một cái thử xem?”

Đụng vào tôi một cái thử xem?

Nghe thấy câu này, Quách Anh Hùng cùng với đám nam nữ ăn mặc xa hoa đều lộ ra biểu cảm châm chọc.

Tên này đúng là không biết trời cao bao nhiêu, đất cao bao nhiêu!

Cho rằng mình có võ, thì có thể hung hãn ở Las Vegas này sao?

Trước đây có không biết bao nhiêu người gọi là cao thủ, đã bị đánh giống y như chó ở trước mặt đảm vệ sĩ quốc tịch nước ngoài của cậu ba nhà họ Hòa.

Đám vệ sĩ quốc tịch nước ngoài này, đều là Binh Vương Bắc Âu xuất ngũ, mỗi người đều có chiến lực

một địch một trăm trên chiến trường.

Vì mời tám vệ sĩ quốc tịch nước ngoài này, cậu ba nhà họ Hòa đã trả cái giá rất đắt.

Bây giờ Bùi Nguyên Minh kêu gào trước mặt những người này, khiến người ta có cảm giác như châu chấu đá xe.

“Hóa ra đầu năm nay, thực sự có người không biết chữ chết viết như thế nào?”

Lúc này người thanh niên lòe loẹt lộ ra vẻ mặt trêu tức.

“Nếu cậu chủ ba hạ lệnh, phể đi anh ta!”

Lúc này bốn vệ sĩ quốc tịch nước ngoài cùng tiến lên trước, cả đám đều động tác quyết đoán, quyền cước chỉ trong nháy mắt giết ra.

Không thể không thừa nhận, đảm vệ sĩ quốc tịch nước ngoài này còn có chút bản lĩnh.

ít nhất lúc ra tay không có động tác đẹp mắt gì, cao thủ bình thường, có lẽ thực sự không phải đổi thủ của bọn họ.

Chẳng qua vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, ở trước mặt anh, loại cấp bậc này không khác gì đứa trẻ nghịch bùn.

Lúc người đầu tiên nhào qua, chỉ trong nháy mắt vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt bước ra nửa bước, sau đó tát một cái.

“Bốp!”

Khi người phía trước căn bản không thấy rõ động tác của Bùi Nguyên Minh, chỉ cảm thấy đen xì, giống như long trời lở đất, sau đó má trái mình tê rần, cả người bay ngược về sau.

“Bốp bốp bốp..”

Ba vệ sĩ quốc tịch nước ngoài khác cũng lần lượt bay ngược về sau, có người đập vào trụ La Mã bằng đá cẩm thạch, có người đập lên bàn thủy tinh, lập tức mặt đất vô cùng lộn xộn.

“Cái gì?”

Vẻ mặt đám Quách Anh Hùng thay đổi, vô cùng khó coi.

“Cậu ba nhà họ Hòa, vệ sĩ của anh chỉ có chút năng lực ấy mà nói, e rằng không bảo vệ được anh đâu.”

Bùi Nguyên Minh rút một cái khăn tay ra chà lau ngón tay mình, vẻ mặt lạnh nhạt mở miệng.

Tát mấy cái tát vệ sĩ quốc tịch nước ngoài bay ra xong lại nói những lời này, có vẻ tràn ngập phân lượng, áp lực như núi.

Bầu không khí ở xung quanh đều hơi nghiêm trọng, gần như tất cả mọi người thu hồi khinh thường mới đầu đối với Bùi Nguyên Minh,

Mấy khách nữ lại càng đánh giá Bùi Nguyên Minh từ trên xuống dưới, vẻ mặt kinh ngạc.

Rất rõ ràng, bọn họ không nghĩ ra, Bùi Nguyên Minh nhìn gầy như que củi, vậy mà ẩn chứa lực lượng và tốc độ như vậy.

Chẳng trách vừa rồi Phương Diệu Nga dám can đảm kiêu ngạo như vậy, hóa ra là dẫn theo một thuộc hạ thân thủ không tệ!

Nhưng cảm khái như vậy chỉ trồi lướt qua mà thôi.

Dù sao dạo này, cho dù có thể đánh đấm, cũng chỉ là thuộc hạ mà thôi.

Năng lực, quyền thế, mạng lưới quan hệ, tiền tài, bất cứ một thứ gì đều có thể đập Bùi Nguyên Minh không đứng vững nổi.

Mấy chữ đánh nhau giỏi này, ở trước mặt mấy người này giống như là truyện cười.

Quách Anh Hùng lại càng thở dài một hơi nói: “Anh chết chắc rồi!”

Ở hai khu vực Cảng Thành và Las Vegas này, anh ta từng thấy không ít người không biết sống chết.

Đồng thời Quách Anh Hùng lại nhìn Phương Diệu Nga, cũng tràn ngập biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Chuyện này vốn có thể dễ dàng giải quyết, kết quả quậy thành như vậy, lát nữa xong việc thế nào đây?

Đương nhiên chuyện này không liên quan tới Quách Anh Hùng, chỉ cần anh Hòa ra tay thành công, anh ta còn có thể lấy được mấy chục tỷ, cho nên anh ta không thèm để ý lắm.

Mà lúc này, Bùi Nguyên Minh ngoắc ngón tay với người thanh niên lòe loẹt kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.