Sắc mặt người thanh niên lòe loẹt kia vô cùng khó coi, anh ta vừa định xông lên, ai biết bốn vệ sĩ quốc tịch nước ngoài đã bị Bùi Nguyên Minh dễ dàng đánh ngã.
Lúc này, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh khiêu khích mình như vậy, vẻ mặt người thanh niên lòe loẹt khó coi, một lát sau vung tay lên nói: “Thằng khốn này!”.
Bốn vệ sĩ quốc tịch nước ngoài còn lại liếc nhau một cái, toàn bộ đều rút gậy điện trên người ra, cùng người thanh niên lòe loẹt này xông tới trước đè ép qua.
“Bốp bốp bốp..”
Lại có mấy cái tát thanh thủy vang lên, thân thể năm người xông tới bay ngược về sau.
Đặc biệt là người thanh niên lòe loẹt, lúc rơi xuống đất mặt lệch về một bên.
Coi như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở đây, vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Hòa Trạch Bình: “Cậu ba nhà họ Hòa, đám vệ sĩ này của anh vô dụng quá
“Nhưng mà nhà họ Hòa các anh tạo dựng được gia nghiệp lớn ở Las Vegas, chắc chắn có rất nhiều cao thủ, không bằng anh gọi mấy người tới thử xem?”.
Nhìn thấy Bùi Nguyễn Minh tiêu diệt mấy vệ sĩ quốc tịch nước ngoài chỉ trong nháy mắt, mí mắt đảm Quách Anh Hùng giật giật, cả đám có chút không dám mở miệng.
Trái lại vẻ mặt Hòa Trạch Bình khinh thường liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh một cái, vẻ mặt không thay đổi quá lớn.
Anh ta vừa nhấp một ngụm rượu, vừa thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, có chút thân thủ, có chút bản tĩnh, không có ý nghĩa anh có thể hung hãn, anh nên biết nơi này là nơi nào.”
Anh ta mang theo khí chất của người đứng trên cao, vẻ mặt ôn hòa dạy dỗ Bùi Nguyên Minh: “Biết được chút công phu quyền cước, có thể đánh ngã vệ sĩ của tôi, anh cảm thấy mình rất trâu bò, rất lợi hại sao?”
“Ngây thơ, khờ dại!”
“Anh có biết hành động của anh đã mạo phạm pháp luật ở Las Vegas chúng tôi không?”
“Anh có biết, anh đánh người trước mặt mọi người, là phải ngồi tù hay không?”
“Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, đời này của anh sẽ xong đời, chỉ có thể ở trong nhà tù lạnh lẽo, thê thảm sống nốt quãng đời còn lại?”
Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt, từ chối cho ý kiến.
Hòa Trạch Bình tràn ngập hứng thú đánh giá Bùi Nguyên Minh, nhìn thấy vẻ mặt anh không có quá nhiều biến hóa, biết lời nói của mình không dọa sợ anh.
Anh ta lập tức cười nói: “Ô, xem ra còn là con người sắt đá, không sợ nhà giam một chút nào!”
“Nếu là như vậy, chúng ta nhìn xem thứ khác, cũng chơi thử khác, thế nào?”
“Vừa rồi thuộc hạ của tôi gửi một video clip, nếu chúng ta có duyên với nhau như vậy, không bằng cùng nhau xem một lát đi!”
“Xem xong, có lẽ các người sẽ có hứng thú ngồi xuống nói chuyện với tôi”
Sau khi nói xong, vẻ mặt Hòa Trạch Bình lạnh nhạt vỗ tay một cái.
Rất nhanh, một người hầu của anh ta tiến lên mở TV ở trong đại sảnh, sau đó Hòa Trạch Bình dùng di động mở một video clip lên.
Trong clip, có mười mấy nam nữ bị người ta nhốt ở trong một cái lồng sắt, lồng sắt bị một cái cần cẩu thép treo lên, đúng lúc duỗi về phía mặt biển đen xì.
Lúc này, chỉ cần cần cẩu thép buông ra, lồng sắt sẽ rơi vào trong biển, người trong lồng sắt không cần phải nói, cũng sẽ chết không có chỗ chôn!
Bùi Nguyên Minh và Phương Diệu Nga đều khẽ nhíu mày, không biết Hòa Trạch Bình có ý gì.
Nhưng rất nhanh, Hòa Trạch Bình lại ngẩng đầu mỉm cười, sau đó tràn ngập hứng thú bắt đầu điều chỉnh góc độ.
Rất nhanh, một gương mặt xuất hiện trước mặt Bùi Nguyên Minh và Phương Diệu Nga.
Mà sắc mặt Phương Diệu Nga “soạt” một tiếng trắng bệch, thân thể mềm mại lại càng không kìm nén nổi run lẩy bẩy.
Bởi vì mười mấy người ở trong lồng sắt, đều là nhân viên của cô ta.
Chỉ là không biết từ lúc nào, đã rơi vào trong tay Hòa Trạch Bình.