Chàng Rể Quyền Thế

Chương 227: Chương 227




Sáng sớm hôm sau, Bùi Nguyên Minh đang ngủ trong phòng làm việc thì bị Trịnh Tuyết Dương đánh thức: “Bùi Nguyên Minh, ông nội khẩn trương triệu tập tất cả mọi người trong nhà họ Trịnh, anh cũng phải có mặt ở đó!”

“Anh biết rồi.” Bùi Nguyên Minh gật đầu, anh biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, hôm qua anh đã ra lệnh như vậy rồi, với phong cách làm việc của Hạ Vân, tối hôm qua luật sư của công ty đầu tư Bùi Thị đã gửi văn kiện đến nhà họ Trịnh.

Chín giờ sáng, tất cả thành viên nhà họ Trịnh đã tập trung ở phòng khách của biệt thự, tuy rằng ông cụ Trịnh ngồi vị trí phía trên, nhưng lúc này vẻ mặt ông ta vô cùng ảm đạm.

Nửa đêm ngày hôm qua công ty đầu tư Bùi Thị đã cho luật sư đến, ý tứ rất đơn giản, nhà họ Trịnh dám tìm người phá hủy dự án của nhà họ Trịnh do

Bùi Thị đầu tư, bởi vậy Bùi Thị cho rằng nhà họ Trịnh muốn lừa bịp tiền của họ.

Bây giờ Bùi Thị muốn nhà họ Trịnh đưa ra lời giải thích, tiền đền bù phải gấp mười lần.

Lần này, mặc dù không có giám đốc điều hành nào từ phía Bùi Thị đến, nhưng thái độ lạnh lùng này cho thấy tổng giám đốc bí ẩn của Bùi Thị đang rất tức giận,

Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, nếu nghĩ theo cách khác, một gia đình hạng hai dám lừa gạt tiền của một công ty lớn như Bùi Thị, chắc chắn cũng sẽ nổi điên.

Ánh mắt chậm rãi quét qua những người này trong sân, một lúc sau, ông cụ Trịnh lạnh lùng nói: “Ngày hôm qua tôi đã nói rồi, không ai được phép nói ra sự việc. Kết quả là công ty đầu tư Bùi Thị vẫn biết. Bây giờ luật sư bên bọn họ đã gửi văn kiện, tất cả các người mở mắt to lên mà nhìn cho tôi.”

Ngay lúc nói, văn kiện của luật sư đã bị ông cụ Trịnh ném xuống bàn. Lúc này, từng thành viên một của nhà họ Trịnh đều cầm qua đọc, sắc mặt họ đều tối sầm lại.

Văn kiện của luật sư rất đơn giản, kết luận cuối cùng là nhà họ Trịnh buộc phải có trách nhiệm trong việc này và phải bồi thường tiền theo đúng hợp đồng.

Nhưng câu hỏi đặt ra là nhà họ Trịnh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Ông nội, cháu nghĩ chắc chắn có người cố tình nói ra việc này. Có lẽ cô ta cảm thấy oan ức, muốn người của Bùi Thị đến giúp cô ta đòi một lời giải thích! Ăn cây táo rào cây sung!” Trịnh Chí Dụng là người đầu tiên đứng lên, nói một câu đầy thâm ý.

“Đúng vậy, chúng cháu và những người khác đều nói năng thận trọng, tuyệt đối không dám đi ra ngoài nói lung tung, chắc chắn là có người không vừa lòng đi rêu rao khắp nơi!”

“Đúng vậy, ông nội, ông phải truy cứu trách nhiệm người đó trước tiên!”

Lời nói của những người nhà họ Trịnh này đều có ý đồ, họ muốn nhanh chóng ném chiếc nồi này vào người Trịnh Tuyết Dương.

Cả người Trịnh Tuyết Dương tức đến run lên, cô không thể nghĩ tới những người này lại vô liêm sỉ như vậy, ngày hôm qua bọn họ không cho cô một câu công bằng, hộm nay lại còn muốn đổ oan cho cô.

Bùi Nguyên Minh cau mày, lúc này cũng chưa thể nói cái gì, dù sao những người này cũng không có chỉ đích danh Trịnh Tuyết Dương nói, nếu lúc này đứng lên phản bác thì lại thành giấu đầu lòi đuôi.

Sắc mặt ông cụ Trịnh rất khó coi, tuy rằng cũng có hoài nghi Trịnh Tuyết Dương nhưng bây giờ cái này không quan trọng. Tiếp theo sẽ phải đàm phán với công ty đầu tư Bùi Thị, có thể Trịnh Tuyết Dương sẽ phải ra mặt nên giờ phút này không thể khiến cho cô khó xử.

Dù sao trong mắt ông ta, Trịnh Tuyết Dương cũng là một công cụ rất hữu dụng, bây giờ ông ta chỉ có thể hòa hợp với thứ công cụ này.

“Được rồi, bây giờ truy cứu ai thật sự nói ra sự việc cũng không có ích gì. Hiện tại chuyện này đã xảy ra, chúng ta nên tìm cách giải quyết! Hôm nay tôi kêu các người đưa ra ý kiến, không phải để cho các người cãi nhau.” Ông cụ Trịnh cau mày, trầm giọng nói.

Nói đến đây, mọi người trong nhà họ Trịnh đều trở nên im lặng. Tất cả đều biết công ty đầu tư Bùi Thị lớn mạnh như thế nào, chúng ta có thể đưa ra đối sách nào khi đối mặt với bản văn kiện này của luật sư? Không thể làm gì ngoại trừ việc bồi thường tiền sao?

Nhưng câu hỏi đặt ra là nhà họ Trịnh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nếu thật như vậy thì đã không cần phải hợp tác với công ty đầu tư Bùi Thị.

“Ông nội, cháu nghĩ sự việc này thật sự là có người đã làm. Có lẽ hôm qua cô ta cảm thấy mình bị oan ức lớn, không có cách gì nên đã đến công ty đầu tư Bùi Thị để giúp cô ta ra mặt. Việc này là ai làm thì cũng nên giải quyết!” Trịnh Chí Dụng nói: “Có lẽ cô ta đã đến quấn lấy công ty đầu tư Bùi

Thị, khiến họ tìm luật sư soạn văn kiện.”

Ông cụ Trịnh hơi nhíu mày, trầm mặc không nói.

“Trịnh Tuyết Dương, nói đến chuyện này, cô có quan hệ với tổng giám

đốc bí ẩn của công ty đầu tư Bùi Thị đúng không? Cho nên người ta mới có thể giúp cô ra mặt! Tôi cầu xin cô, nếu cô có ý kiến với tôi thì cứ nhắm vào tôi đây này. Cô có thể buông tha cho họ nhà Trịnh không? Nhà họ Trịnh thuộc về mọi người, là một gia đình, không phải của cô, cũng không phải của tôi…”

Lúc này, Trịnh Chí Dụng dùng vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, tận tình khuyên bảo, giọng điệu lên bổng xuống trầm, thiếu một chút nữa là rơi nước mắt.

Ông cụ Trịnh hơi xúc động với những gì anh ta nói, theo bản năng nói: “Tuyết Dương, hay bây giờ cháu đi cầu xin công ty đầu tư Bùi Thị đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.