Chàng Rể Quyền Thế

Chương 228: Chương 228




“Đúng vậy Tuyết Dương. Trước mắt nhà họ Trịnh chúng ta không có ai có thể lấy được hợp đồng. Chỉ có cô là có bản lĩnh nhất, nếu cô xuất hiện thì chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề.”

“Cô là người phụ trách dự án của trung tâm thương mại, cô sẽ không từ chối chứ?”

“Tuyết Dương, tôi cũng biết đề nghị này là không nên nhưng cô có thể đến công ty đầu tư Bùi Thị một chuyến không?”

Mọi mũi dùi đều nhắm vào Trịnh Tuyết Dương. Bây giờ ai cũng đều trông cậy vào Trịnh Tuyết Dương có thể thay thế nhà họ Trịnh giải quyết rắc rối lớn này, tránh cho nhà họ Trịnh bị phá sản thì bọn họ cũng không có ngày tháng tốt lành gì.. Trịnh Tuyết Dương không nói gì, cô không muốn đi một chút nào hết.

Chuyện tối qua vẫn chưa kết thúc, hơn nữa lại biến thành chuyện như hôm nay.

Quan trọng nhất là, tối qua cũng chính những người này đã cãi nhau kịch liệt nói Trịnh Chí Dụng mới là hy vọng của nhà họ Trịnh. Kết quả thì sao? Bây giờ lại họ bắt cô đi giải quyết vấn đề khiến cô chỉ muốn cười vào mặt họ mà thôi.

“Trịnh Tuyết Dương, cô sẽ không từ chối chứ? Dự án của trung tâm thương mại này chính là của cô mà. Bây giờ vì dự án này của cô mà nhà họ Trịnh chúng ta đã gặp nguy cơ chưa từng xảy ra trước đây. Cô đừng nói là cô sẽ mặc kệ không quan tâm nha.” Vẻ mặt của Trịnh Thu Hằng rất lạnh lùng, cô ta vẫn còn tức anh ách chuyện tối qua nên hôm nay bất luận như thế nào cũng phải đổ hết lên người Trịnh Tuyết Dương, nếu không bọn họ sẽ gặp rắc rối to.

Mặc dù Thanh Linh đang ngồi bên cạnh Trịnh Tuyết Dương nhưng bà ta lại không nói đỡ cho Trịnh Tuyết Dương tiếng nào. Bởi vì bà ta cũng đang lo lắng rằng nếu nhà họ Trịnh phá sản thì những ngày tháng sau này của bà ta cũng chẳng tốt lành gì. Cho nên bà ta cũng hi vọng Trịnh Tuyết Dương có thể ra mặt giải quyết vấn đề này.

Nhưng có một điều bà ta không hề nghĩ đến, đó là nếu như hôm nay Trịnh Tuyết Dương ra mặt giải quyết vấn đề mà thất bại thì tất cả mọi trách nhiệm sẽ đổ lên đầu cô.

Ông cụ Trịnh cũng không còn hợm hĩnh nữa. Giờ đây ông ta cũng biết đề nghị này đối với Trịnh Tuyết Dương mà nói là không công bằng. Ông ta suy nghĩ rồi nói: “Tuyết Dương, nếu lần này cháu có thể giải quyết được chuyện này thì ông sẽ tách dự án của trung tâm thương mại này thành một công ty cổ phần, xem như là…”

Ông cụ Trịnh còn chưa nói xong thì Trịnh Chí Dụng đã đứng lên cắt ngang: “Ông nội, không thể làm như vậy. Chúng ta chỉ còn lại bốn công ty cổ phần, nếu tách ra một công ty cổ phần cho Trịnh Tuyết Dương thì dòng họ chúng ta chỉ còn có ba công ty thôi. Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của cả dòng họ, cháu không đồng ý đâu.”

Ông cụ Trịnh nhíu mày: “Vậy cháu có cách giải quyết nào không? Nếu cháu có cách thì ông cũng sẽ cho cháu một công ty cổ phần”

Trịnh Chí Dụng trả lời không chút do dự: “Ông nội, nếu cháu có cách giải quyết thì cháu không cần gì cả. Vì sự phát triển phồn thịnh của nhà họ Trịnh thì đó cũng là điều nên làm thôi mà.”

Lời nói nghe thật êm tai, khiến cho ông cụ Trịnh vô cùng hài lòng. Nhà họ Trịnh có người thừa kế như vậy thì thật là có phúc.

“Chí Dụng nói quá đúng.”

“Phải biết hi sinh cho đại cục như thế mới phải. Vì nhà họ Trinh, cho dù đầu rơi máu chảy quyết chẳng từ nan.”

“Đây mới chính là tư chất nên có của một người thừa kế nhà họ Trịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.