“Lần trước của Miyada Shinosuke, nếu không phải có Dương Để Minh ra mặt giúp cậu thì cậu có thể làm được gì?
“Lần này của Tenkade Shiro, nếu không phải có Bùi Nhật Nam của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas chúng ta ra tay thì cậu là cái thá gì?”.
“Mấy lần chiến thắng nhờ may mắn khiến cậu đã hiểu sai về bản thân mình rồi.”
“Xem ra, cậu thật sự không biết thân thủ của tôi đã đạt tới mức nào.”
“Mà cậu dám chống lại tôi!” “Chẳng lẽ cậu không biết tôi chính là người do Bùi Thiên Trường dạy dỗ sao?" “Có phải cậu cảm thấy tôi dựa vào mấy người đó để giả vờ giả vịt không?” “Tôi nói cho cậu biết, cậu nhầm rồi!” “Cậu sai quá nghiêm trọng rồi!” Tổng quản Bùi bước thêm một bước nữa, thể hiện hết khí thế của mình.
Như có một cơn cuồng phong thổi qua xung quanh, làm vô số chiếc lá khô bay lên, cảnh tượng đó khiến sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề hơn.
Mọi người đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sức mạnh của tổng quản Bùi. “Bùi Nguyên Minh, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng cũng là một cơ hội duy nhất.” “Quỳ xuống!” “Chịu phạt!”.
“Rồi tới trước mặt cụ bà khẩu đầu ba lần, vái lạy chín lần, khoanh tay thỉnh tội.”
“Cuối cùng bò ra khỏi Cảng Thành và Las Vegas, vĩnh viễn không bao giờ được quay lại nữa”
“Nếu không hôm nay tôi sẽ giết cậu” Bùi Nguyên Minh cười nhạt: “Xin hỏi tổng quản Bùi, ông định làm gì để giết tôi?” “Hỗn láo!”.
Thấy mọi chuyện đã tới nước này mà Bùi Nguyên Minh vẫn còn huênh hoang như vậy, tổng quản Bùi tức điên.
Một giây sau, cơ thể ông ta chuyển động, ông ta di chuyển tới trước mặt Bùi Nguyên Minh bằng tốc độ nhanh nhất. Sau đó, ông ta đã chân phải, nhắm thẳng vào đầu của Bùi Nguyên Minh.
Chân ông ta tạo ra tiếng gió vút qua, tốc độ đạt cực lớn, không ai có thể khống chế được.
Bùi Diễm Lan đứng đằng sau thấy vậy, khuôn mặt trở nên trắng toát, cô ta nói trong vô thức: “Cẩn thận!”
Lúc này gã quản lý áo xanh mặt nhẫn đang ngồi ôm mặt cười khinh bỉ: “Mày chết chắc rồi!”
“Thằng khốn nạn này chết chắc rồi!”
Ép đến mức để tổng quản Bùi phải đích thân ra tay, vậy thì kết cục chỉ còn lại một chữ, đó chính là một chữ “chết”.
Chỉ có điều gã đàn ông kia vẫn chưa kịp cười xong, một giây sau đã thấy Phật Sơn Vô Ảnh Cước của tổng quản Bùi đi tới trước mặt của Bùi Nguyên Minh rồi tự nhiên dừng lại.
Anh dùng một tay nắm lấy cổ chân của tổng quản Bùi. “Rắc rắc!”
Tổng quản Bùi chưa kịp đổi sang chiếu khác, Bùi Nguyên Minh đã bóp nát cổ chân của ông ta rồi cầm cả người của ông ta đập thẳng xuống đất.
“Gây họa rồi!”
“Gã họ Bùi kia, mày gây ra họa lớn rồi!”
“Đến cả tổng quản Bùi mà mày cũng dám đánh thì mày chỉ còn chờ chết thôi!”
Lúc này gã quản sự áo xanh mặt nhẵn đang ôm mặt, cả người ông ta đang run lên bần bật.
“Mày dám đảnh tổng quản Bùi, Thiên Kiệt nhất định sẽ không tha cho mày!” “Một khi Thiên Kiệt tới, mày chỉ còn có con đường chết.” “Mày xong đời rồi!” “Lúc đầu cụ bà vẫn còn từ bị định mở cho mày một con đường sống” “Nhưng bây giờ mày không còn đường nào để sống tiếp nữa đâu”
- -----------------