Nghe những gì gã quản lý áo xanh mặt nhẵn nói xong, Bùi Nguyên Minh không có phản ứng gì cả, anh chăm chú nhìn về phía con đường núi.
| Đến khi tổng quản Bùi gục hẳn xuống đó, cánh cửa ghế sau của một chiếc xe Toyota Century đã dừng ở đó từ lâu | bỗng nhiên bật mở.
Sau đó, một ông già không cao lắm, thậm chí còn hơi gầy gò bước từ trong xe ra. Tóc của ông ta lòa xòa sau lưng, trên người mặc một chiếc áo choàng đã giặt đến bạc phếch. Ông ta điềm tĩnh, đi xuôi theo chiều gió, phiêu lãng như tiên. “Đại nhân Thiên Kiệt!”
Nhìn thấy bóng người này, mấy gã quản lý mặc áo dài xanh kia đều quỳ rạp xuống để hành lễ.
Người này chính là cao thủ số một bên cạnh cụ bà Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas.
Thiên Kiệt!
Bùi Nguyên Minh rất có hứng thú khi nhìn thấy người này.
Những chiến thần hàng đầu trong truyền thuyết của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas đều có khí thế vô cùng kinh người.
Lúc này Thiên Kiệt cũng nhìn chằm chằm về phía Bùi Nguyên Minh, rồi từ từ đi tới, không nhanh không chậm, khuôn mặt điềm nhiên, giống như đang đi dạo bộ.
| Bùi Diễm Lan từ nãy tới giờ vẫn đứng sau người của Bùi Nguyên Minh, nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt cô ta biến sắc rồi đứng chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh và trầm giọng hét: “Bảo vệ tư nhân của môn chủ đầu?”
Bùi Diễm Lan ra lệnh xong, mấy chục bảo vệ tư nhân cùng chạy tới, sắc mặt vô cùng khó coi rồi đứng chắn trước mặt Bùi Nguyên Minh và Bùi Diễm Lan.
“Bảo vệ tư nhân?”
Thiên Kiệt nhìn Bùi Nguyên Minh bằng sắc mặt điềm tĩnh như không.
“Cậu thanh niên, nếu cậu định dùng đám người này để đối phó lại với cụ bà thì tôi nói cho cậu biết, cậu quá ngây thơ rồi”.
Từ nãy tới giờ Thiên Kiệt vẫn không lên tiếng, bây giờ ông ta mới lộ ra một nụ cười thản nhiên. “Bảo vệ tư nhân của Bùi môn tại Cảng Thành và Las Vegas nói cho cùng cũng là người của Bùi môn” “Bọn chúng thật sự dám chống lại cụ bà sao?” “Cậu có chút khả năng đó mà cũng tưởng bản thân mình ghê gớm, dám chống lại cụ bà sao?” “Coi những gì cụ bà nói như gió thoảng bên tai” “Bùi Nguyên Minh, tôi chỉ có thể nói là cậu quá ngây thơ, tầm nhìn của cậu quá hạn hẹp.”
“Nể mặt môn chủ, tôi cho cậu thêm 24 tiếng đồng hồ nữa.”
“Nể tình phu nhân của môn chủ, tôi cho tổng quản Bùi tới mời cậu đi”. “Nhưng cậu đã không nắm lấy cơ hội cuối cùng này, vậy thì tôi chỉ có thể nói một câu, xin lỗi!” Vừa nói xong, Thiên Kiệt bước tới.
Nhìn ông ta như ngọn núi bất động nhưng thực ra là ầm ầm sóng dữ, một bước đi tới mặt đất rung chuyển.
“Rầm!”
Vẻ mặt Thiên Kiệt thản nhiên, ánh mắt ông ta khóa chặt lấy Bùi Nguyên Minh. “Trong mắt tôi mặc dù cậu cũng khá nhưng cũng chỉ là loài sâu kiến mà thôi.” “So với rồng, sâu kiển dù mạnh đến đâu cũng không có ý nghĩa gì cả.”
“Vậy nên bây giờ cậu đã định quỳ xuống chưa?” “Hay là để tôi chặt gãy chân của cậu rồi cậu quỳ sau?”
- -----------------