Lúc này, người của chi thứ ba và chi thứ tư trố mắt nhìn nhau, sau đó có cảm giác muốn bỏ của chạy lấy người.
Bà cụ nhà họ Bùi đã phát điên lên rồi, ai mà không sợ chứ!
Nhìn thấy thái độ của bà cụ nhà họ Bùi, đám người Bùi Cửu Thiên lại thở phào một hơi.
Chỉ cần bà cụ nhà họ Bùi kiên quyết đứng về phía bọn họ thì ngôi vị của Bùi Cửu Thiên sẽ vững vàng như núi.
Lúc này, bầu không khí hỗn loạn đang dần lắng xuống.
Trong lòng mọi người đều hơi thở dài, không ngờ cảnh tượng mà Bùi Văn Cần không dễ gì mới làm ra lại bị bà cụ nhà họ Bùi đè ép xuống một cách dễ như trở bàn tay như vậy.
Chỉ có thể nói, bà cụ nhà họ Bùi không hổ danh là bà cụ nhà họ Bùi.
Vào lúc này, Bùi Văn Cần đi lên phía trước một bước, chặn ngay trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Sắc mặt của bà cụ nhà họ Bùi thay đổi, cây gậy trong tay bà ta đập xuống một cái, nghiêm khắc quát lên: “Thắng Tu!" "Anh có ý gì?” “Người bên dưới đầu óc ngu muội, muốn nổi loạn, muốn bức ép, muốn môn phiệt trăm năm chúng ta chỉ còn trong lịch sử!” “Thế mà anh, thân là Môn chủ, anh không chủ trì đại cuộc, mà còn muốn tự tay đưa Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas vào trong tay người ngoài?” “Có phải não anh hỏng rồi hay không?” “Nếu não anh hỏng rồi thì tôi phải suy nghĩ đến việc đổi Môn chủ khác thôi!”
Bùi Văn Cẩn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Bùi
Cửu Thiên, rất lâu sau ông ta mới nhẹ giọng nói: “Bà cụ!” “Có những lời vốn dĩ con không muốn nói trong ngày sinh nhật của mẹ” “Nhưng có những chuyện lại không thể không nói!” “Tại sao con lại để một người ngoài lên nắm quyền, mẹ thật sự không hiểu sao?” Bà cụ nhà họ Bùi lạnh lùng nói: “Sao tôi có thể không hiểu được?” “Chẳng qua là vì con trai anh đã chết rồi!” “Anh không muốn mất quyền, anh không muốn Bùi Cửu Thiên kế quyền anh!” “Vì vậy anh mới gây ra chuyện thế này!” “Nhưng thắng Tư à, anh đừng quên!” “Cho dù Cửu Thiên chẳng ra gì đi nữa thì nó cũng là huyết mạch dòng chính của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas!" “Nó kế thừa anh, anh sẽ không bị tổn thất một thứ gì ca!" “Anh có hiểu ý của tôi không?” “Nếu hôm nay anh vẫn gọi tôi một tiếng mẹ, vậy thì người làm mẹ như tôi muốn có một món quà sinh nhật từ Môn chủ nhà họ Bùi anh!”
Sắc mặt Bùi Văn Cẩn hơi thay đổi, nhưng ông ta vẫn thấp giọng nói: “Mẹ cứ nói. “Nguyện vọng duy nhất của tôi là để Bùi Cửu Thiên là người kế tự của anh, làm Thiếu chủ chân chính của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas!” “Để những ngày tháng sau này của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas có thể tiếp tục nằm giữ hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, có thể tiếp tục oanh liệt tiếp đến trăm năm ngàn năm!”
Nghe thấy câu nói này, trong đôi mắt của Bùi Cửu Thiên, Bùi Lệ Thu và đám người Bùi Văn Cẩn đều để lộ ra vẻ nôn nóng.
Mặc dù bọn họ biết bà cụ muốn để Bùi Cửu Thiên thượng vị vào ngày hôm nay, nhưng lại không ngờ tới bà cụ lại mạnh mẽ cưỡng ép đến như vậy.
Có điều cái này cũng bình thường thôi, dù sao bên Bùi Văn Cẩn lỗ mãng muốn để Bùi Nguyễn Minh lên ngôi.
Vậy nên bà cụ nhà họ Bùi lấy gậy ông đập lưng ông cũng là chuyện bình thường. "Mười năm trước, con trai anh qua đời, tôi hiểu cho nỗi khổ của anh nên những năm gần đây tôi cũng không nói gì!" “Tôi vẫn đang đợi xem anh có thể sinh thêm một đứa con trai hay không!” “Chỉ cần anh có một đứa con trai, dù cho nó vẫn còn quần trong tã lót thì tôi cũng sẽ không nói gì “Nhưng đã mười năm rồi, đến một quả trứng cũng không sinh ra được!” “Bây giờ anh còn muốn để một người không có quan hệ huyết thống thừa kế ngôi vị Môn chủ?” “Đùa cái gì thế!” “Chuyện này dừng ở đây thôi!” “Hôm nay Cửu Thiên bắt buộc phải thượng vị!” “Chỉ cần Cửu Thiên thượng vị, anh muốn tìm một con rể đến ở rể hay gì cũng được, tôi đều không quan tâm! “Thậm chí tôi có thể thu xếp của hồi môn trị giá mấy chục triệu đô gả Bùi Diễm Lan ra ngoài!” “Nhưng, Cửu Thiên nhất định phải thượng vị!”