Động tác của Đường Lân Nhã rất nhanh, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Chỉ trong nháy mắt, kiểm trong tay áo nhằm lúc Bùi Văn Sơn không kịp phản ứng mà lao tới.
Vẻ mặt bà cụ họ nhà Bùi đột nhiên thay đổi, dù thế nào bà ấy cũng không thể ngờ, đứa con thứ hai mê võ công của bà, thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu của Đường Lan Nhã.
Trong nháy mắt, bà cụ họ nhà Bùi tiến lên một bước, ném cây gậy đầu rồng trong tay về phía trước.
Đường Lân Nhã không kịp phòng bị, bị một đòn gậy đập vào sau lưng, hiển nhiên bà ấy không nghĩ rằng bà cụ nhà họ Bùi sẽ không màng mặt mũi mà đánh lén bà ấy.
Nhưng lúc này Đường Lân Nhã ngang ngạnh nuốt xuống ngụm máu sắp phun ra kia, động tác bà ấy càng nhanh hơn, kiếm trong tay áo “xoẹt” một tiếng lướt qua mặt Bùi Văn Sơn.
Mặc dù Đường Lân Nhã cũng nể tình họ hàng, chỉ dùng lưng kiếm.
Nhưng thân hình Bùi Văn Sơn giờ phút này cũng bị đẩy ra, “huych” một tiếng ngã xuống đất, vô cùng chật vật.
Cảnh tượng này khiến mọi người nhìn mà run sợ trong lòng, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Đường Lan Nhã một đòn thành công, sau đó che miệng tiến về phía trước người Bùi Nguyên Minh, trầm giọng nói: “Tôi đã nói rồi, ai dám bắt nạt con rể tôi, thì phải bước qua xác tôi trước!”
Khuôn mặt Bùi Văn Sơn dữ tợn, cả người toát mồ hôi lạnh, nhưng lúc này ông ta lại không mở miệng, mà nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Lân Nhã.
Ông ta không thể nghĩ tới, đứa em dâu thứ tư ngày thường nhìn có vẻ yếu ớt, lại có bản lĩnh như vậy.
Bà cụ họ nhà Bùi nhìn thấy cảnh này sắc mặt lại thay đổi, nói: “Đường Lân Nhã, có đúng là coi trời bằng vung mà!”
“Cô lại dám làm anh hai cô bị thương!”
“Cô đúng là đắc tội bề cao!”
“Cô đúng là ngỗ nghịch!”
“Là tội lớn!”
“Thằng Tư cũng không gánh nổi cho cô!”
Đường Lân Nhã chậm rãi nói: “Bà cụ, không phải tôi coi trời bằng vung, mà là tôi phải bảo vệ người mà tôi coi trọng!”
“Tôi không thể nhìn con rể tôi bị người ta đánh mà im lặng không nói một lời!”
Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh phức tạp nhìn Đường Lan Nhã, sau đó thở dài một hơi.
Anh có thể cảm giác được sự quan tâm của Đường Lân Nhã dành cho mình là chân thành.
Tuy rằng anh chưa chắc sẽ nhận chức con rể này, nhưng trước hết phải công nhận bà mẹ vợ tương lai này.
Ít nhất trong mắt Bùi Nguyên Minh, so với Thanh Linh, thì Đường Lân Nhã mới là người mẹ vợ hoàn hảo.
Nhìn thấy Đường Lân Nhã bị thương, những cao thủ chi chính, chi thứ hai lúc bấy giờ cũng theo bản năng xông lên.
Nhưng lúc này Bùi Văn Cẩn liếc mắt nhìn người chị thứ tư một cái, những người này lập tức bước ra chặn đường.
Hai bên cùng lúc vào thế giằng co.
Nhìn thấy không ổn, Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas sắp nội loạn đến nơi.
“Mẹ, chuyện này đến đây thôi.”
“Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của mẹ”
“Thấy máu là không tốt đâu!”
Bùi Văn Cẩn nhìn bà cụ họ nhà Bùi, thở dài một tiếng.
Bà cụ họ nhà Bùi cười lạnh một tiếng, nói: “Ngày vui sao? Thấy máu không tốt sao?”
“Môn chủ họ Bùi như anh còn biết tôi đây là mẹ anh à, còn biết hôm nay là ngày vui sao?”
“Tôi còn tưởng hôm nay anh muốn làm tôi tức chết cơ!”
Bùi Văn Cẩn thở dài nói: “Mẹ, con không phải có ý đó.” . Đam Mỹ Sắc
“Nếu bây giờ có người muốn đối phó mẹ, con có thể đứng phía trước che chắn cho mẹ!”
“Nhưng mà Bùi Nguyên Minh đã thay con bắt lấy tên thủ phạm gây vụ án mười năm trước kia, đã điều tra xong chân tướng phía sau, hơn nữa con đã từng nói, thấy cậu ta như thấy con!”
“Cho nên, cho dù Lan Nhã không bảo vệ cậu ta, con cũng sẽ không cho bất kỳ kẻ nào làm hại cậu ta!”
“Muốn động vào cậu ta, thì phải bước qua các con trước”
“Tất nhiên, đánh chết con rồi, bà cụ người muốn ai lên làm môn chủ, thì người đó chính là môn chủ!”
Nói tới đây, Bùi Văn Cẩn cười chua xót, cho dù là Môn chủ, nhưng đối mặt với mẹ của mình, ông ta cũng không có cách nào ổn thỏa.
- -----------------