Nghe những lời ngụy biện của Bùi Cửu Thiên, Bùi Nguyên Minh không khỏi nheo mắt.
Hôm nay không phải là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Bùi Cửu Thiên, không ngờ anh ta lại có thể không biết xấu hổ đến. mức này.
Ngay cả như vậy cũng có thể nói được. Mà đáng sợ nhất là, nếu như Bùi Cửu Thiên chỉ đơn thuần dùng những điều này để ngụy biện thì không nói làm gì.
Nhưng từ biểu hiện của Bùi Cửu Thiên có thể thấy rằng mối quan hệ giữa anh ta và Đảo Quốc quả mật thiết. Anh ta dựa dẫm vào người Đảo quốc để lên chức, có lẽ đã sớm xem người Đảo quốc giống như bố mình từ lâu rồi.
Ngay cả hai lần đại chiến lịch sử đầy máu và nước mắt cũng có thể quên đi và chối bỏ.
Bùi Nguyễn Minh khó có thể tưởng tượng được anh ta còn có thể nói và làm ra những chuyện gì nữa!
“Bùi Cửu Thiên!”
Bùi Văn Cẩn cuối cùng cũng lên tiếng, ông ta nheo mắt nhìn Bùi Cửu Thiên, kẻ muốn làm người kế vị dưới trướng ông ta tại Bùi Môn ở Cảng Thành, trong ánh mắt lóe lên vẻ tiếc nuối.
“Từ quy định của Bùi Môn ở Cảng Thành chúng ta, tới bây giờ không có bất kỳ sự cấm cản nào đối với việc qua lại với người nước ngoài.
“Cũng không có quy tắc nào nói rằng cháu không thể qua lại với người Đảo Quốc!” “Nhưng khi chúng ta mới thành lập Bùi Môn ở Cảng Thành đã xác định một điều kiện tiên quyết!” “Đó chính là bảo vệ vua, bảo vệ đất nước!”
“Chúng ta trao đổi qua lại với người nước ngoài, quả thực là vì sự phát triển của chúng ta. Nhưng chúng ta còn một mục đích khác đó là kiềm chế sự phát triển mạnh của nước ngoài vào lãnh thổ của chúng ta!”
“Chúng ta hợp tác với bọn họ, mục đích chủ yếu nhất là vì sự hạn chế, vì để đôi bên cùng có lợi và bảo vệ lợi ích dân tộc của chúng ta!”
“Mà lợi ích riêng của chính chúng ta cũng nên để bên ngoài!” “Cháu nhớ rõ điều này chứ?” “Hay là sau ngần ấy năm, cháu đã sớm bỏ gốc lấy ngọn rồi?” “Vì cái gọi là quyền lợi, lợi ích quốc gia cũng có thể bản đứng!”
“Vậy thì Bùi Môn ở Cảng Thành chúng ta có cần phải mất nhiều năm như vậy để trở thành một trong năm môn phiệt lớn nhất không?”
| “Chú điều hành Bùi Môn ở Cảng Thành nhiều năm như vậy, chỉ cần chú tùy tiện cho người nước ngoài một chút lợi nhuận thì Bùi Môn ở Cảng Thành đã sớm phát triển mạnh mẽ rồi!”
“Vậy cháu nghĩ tại sao bên ngoài biên giới nhiều thế lực như vậy, muốn nhúng tay vào Cảng Thành và Las Vegas, muốn xây dựng các điểm chốt ở Cảng Thành và Las Vegas nhưng đều thất bại?”
“Bởi vì chú, Bùi Văn Cẩn, không cho phép!” “Cháu, Bùi Cửu Thiên, muốn lên làm Thiếu chủ, muốn lên nắm quyền, cháu có thể!” “Nhưng cháu có thể làm được không?”
Bùi Cửu Thiên cười chế nhạo, tự tin nói: “Chủ Tư, Bùi môn chủ, thời thế đã thay đổi rồi!”
“Mà chú vẫn còn mang những suy nghĩ về hai cuộc đại chiến mà canh cánh trong lòng!” “Tư tưởng chú như vậy chỉ thêm lỗi thời, ngăn cản đất nước phát triển mà thôi!” “Bây giờ là thời đại toàn cầu hóa!“. “Bất kỳ một quốc gia, khu vực nào muốn phát triển thì đều phải giao thiệp cởi mở với nước ngoài!” “Đều phải tăng cường hợp tác với nước ngoài!” “Cháu tự hỏi những năm qua cháu đã cố gắng như thế, tại sao sự phát triển của Bùi Môn ở Cảng Thành vẫn còn chậm như vậy!”
“Thì ra là do người đứng đầu bây giờ cản trở sau lưng!?”
“Chú Tư, cũng đã nói đến mức này, cháu cũng không ngại chú mà nói thẳng, chú có phải là sợ cháu quá ưu tú, lên chức quá nhanh, cho nên mới chuẩn bị dùng những lời nói có vẻ đại nghĩa này mà chèn ép cháu?” . Truyện mới cập nhật
“Chú cho rằng tất cả mọi người đều ngốc sao?” “Không thể nhìn ra mục đích của chủ?”
“Nhiều năm như vậy, cháu vì Bùi Môn ở Cảng Thành mà vào sinh ra tử, nhảy vào nơi dầu sôi lửa bỏng!” “Cháu không có công lao cũng là có khổ lao!” “Cháu không được lên nắm quyền vị!” “Bên dưới Bùi Môn ở Cảng Thành, rồi trên dưới Cảng Thành và Las Vegas, ai có thể đồng ý?”
“Bùi Văn Cẩn, chú thật vẫn muốn dùng những tội danh không chứng cớ mà tiếp tục hoành hành trong Bùi Môn ở Cảng Thành này ư?”
- -----------------